Chương 8:

Mà người ngồi ở ghế chủ vị kia, sự phách lối ngang ngược giống như một bàn tay vô hình, gần như ép cô đến không thở được.

Thời gian trôi qua nửa năm, nhìn thấy Nguyễn Hoàng Phúc lần nữa, Trần Hà Thu chỉ cảm thấy máu cả người bắt đầu chảy ngược.

Cô hốt hoảng rời khỏi phòng VIP, bước nhanh ra ngoài, muốn rời khỏi nơi đây. Nhưng sau lưng lại có người kéo cổ tay cô, dọa cô kêu lên sợ hãi.

Tổng giám đốc Triệu bị phản ứng của cô làm cho giật nảy mình: “Hoa Hồng, đã tới rồi sao lại đi?”

Trần Hà Thu vỗ vỗ trái tim đang đập rất nhanh, nở nụ cười gượng gạo: “Tổng giám đốc Triệu, thật ngại quá, hôm nay tôi không thoải mái, để tôi nhờ chị em khác đến.”

“Vậy cũng không được, tôi vừa nói với Tổng giám đốc Nguyễn rằng danh tiếng của Hoa Hồng lan xa, tất cả phụ nữ ở Dạ Yến này cộng lại cũng không bằng cô, cô cũng không thể để tôi nuốt lời chứ?”

Thấy gương mặt trắng bệch của cô, đoán chừng cô cũng không thoải mái. Tổng giám đốc Triệu lòng thương hương tiếc ngọc: “Hoa Hồng, coi như cô giúp tôi một chuyện. Chỉ cần đàm phán thành công chuyện làm ăn này với tập đoàn Nguyễn Thị, thì tôi sẽ mua hết rượu của năm nay, được không? Tôi biết nguyên tắc của cô, cô yên tâm, ở phương diện trai gái Tổng giám đốc Nguyễn giữ mình trong sạch lắm, sẽ không làm khó cô, cô lộ mặt giúp tôi được không?”

Trần Hà Thu từ chối: “Tổng giám đốc Triệu, tôi thật sự không thoải mái. Tôi sợ sẽ phá vỡ chuyện làm ăn của ông, ông vẫn nên gọi mấy chị em…”

Chữ còn lại bị nghẹn trong cổ họng.

Không biết từ lúc nào Nguyễn Hoàng Phúc đã ra khỏi phòng, từng bước đi về phía cô.

Cô hoảng sợ quay mặt qua chỗ khác, dùng hình xăm hoa hồng để che phía trước, đồng thời kéo một nhúm tóc để che đi gương mặt của mình.

Nhưng ngón tay anh vẫn dễ như trở bàn tay vượt qua tổng giám đốc Triệu, chuẩn xác nắm lấy cằm cô, dùng sức kéo qua, nở nụ cười đùa giỡn: “Hoa Hồng?””

Trần Hà Thu bị dọa đến cả người run rẩy, sao anh lại tới đây, sao lại thế!

Bởi vì cái chết của Trần An Như, không phải anh vô cùng căm ghét nơi này sao, sao lại xuất hiện ở đây…

“Xem ra lời tôi nói, cô vốn không hề để trong lòng.” Tay đang nắm cằm của cô từ từ dời xuống, giống như con rắn lạnh lẽo, từng chút một quấn chặt lấy cổ cô, càng lúc càng dùng sức.

Thở càng lúc càng khó khăn, Trần Hà Thu cố sức kéo tay anh ra, nhưng bàn tay anh lại giống như vòng sắt, dù cho cô giãy giụa thế nào cũng không thể lay chuyển một chút.

Cô bị siết đến mặt chuyển sang màu tím, cổ bị anh nắm lấy, nhấc cả người cô lên khỏi mặt đất, hơi thở càng thêm mỏng manh.

Trước mắt từ từ trở nên tối đen. Đột nhiên lúc này lại nghe được một giọng nói bất cần đời của một người đàn ông vang lên: “Hoa Hồng? Không phải nói sẽ chờ anh sao, sao lại đi theo Tổng giám đốc Nguyễn rồi?”

Người đàn ông đi đến đây, trong khoảnh khắc thấy cô, có một sự kinh ngạc xẹt qua đáy mắt, cười nói: “Tổng giám đốc Nguyễn, không biết người phụ nữ của tôi đắc tội gì đến anh? Nể tình tôi thả cô ấy đi, tôi thay cô ấy xin lỗi anh.”

Cái cùm trên cổ bỗng nhiên được thả lỏng, Trần Hà Thu rơi thẳng xuống mặt đất, từng hơi hít lấy hít để không khí.

Nguyễn Hoàng Phúc chán ghét nhìn cô, đối đầu với ánh mắt người đàn ông, nói: “Tổng giám đốc Lê biết cô ta à?”

Người đàn ông ngồi xổm xuống đỡ Trần Hà Thu lên, đau lòng nhìn cổ của cô, chà chà hai tiếng: “Em nhìn em xem, sao lại không nghe lời? Không phải đã nói hãy ở trong phòng chờ anh sao, chạy loạn làm gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play