Chương 30:
Bác sĩ có chút không giải thích được: “Trước mắt xem ra, nguyên nhân của việc sảy thai đơn thuần là do điều kiện của tử cung không đủ, thuộc về sảy thai tự nhiên, không liên quan đến ngoại lực.”
Nguyễn Hoàng Phúc cúi đầu, không biết rõ vui hay tức giận: “Tôi biết rồi, đi ra đi.”
“Vâng.”
“Chờ đã,” Nguyễn Hoàng Phúc đột nhiên gọi ông ta lại: “Trần Hà Thu sao rồi?”
Bác sĩ nói: “Vừa được đưa vào phòng cấp cứu, nhưng mất máu quá nhiều, có thể sống được hay không còn phải xem bệnh viện khác đưa máu tới kịp hay không, hơn nữa bây giờ là giờ cao điểm, tắc đường rất nghiêm trọng, rất có khả năng…”
Lời phía sau bác sĩ chưa nói hết, đến ông ta cũng cảm thấy, cơ hội sống sót của Trần Hà Thu rất mong manh.
Nguyễn Hoàng Phúc hơi cau mày, không biết vì sao, từ lúc bước ra khỏi phòng truyền máu, bên tai anh luôn vọng lại câu nói đó của Trần Hà Thu như mắc chứng cuồng loạn: “Nguyễn Hoàng Phúc anh sẽ hối hận, anh nhất định sẽ hối hận…”
Anh tại sao sẽ hối hận?
Anh đang báo thù cho An Như, khiến cô đền mạng cho em gái của An Như, anh sẽ không hối hận.
“Truyền máu… có phải rất đau không?” Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
Bác sĩ không thể giải thích được câu nói vô cớ của Nguyễn Hoàng Phúc, nhưng vẫn tận tâm tận lực trả lời: “Đau là chắc chắn, càng nghiêm trọng hơn là hệ thống tim phổi suy hô hấp, sẽ có cảm giác buồn nôn, co giật, toàn thân đau dữ dội, hơn nữa các cơ quan trên khắp cơ thể sẽ tạo thành tổn thương vĩnh viễn…”
Nguyễn Hoàng Phúc không muốn nghe tiếp, xua tay cho ông ta ra ngoài.
Sau một lúc, Trần Linh Nhi khoan thai tỉnh dậy, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Hoàng Phúc…”
“Ừm,” Nguyễn Hoàng Phúc đứng dậy, “Cảm thấy tốt hơn chưa?”
Vành mắt của Trần Linh Nhi đột nhiên đỏ lên: “Con của chúng ta… có phải không còn nữa không?”
Ánh mắt của Nguyễn Hoàng Phúc tối sầm lại: “Linh Nhi, chúng ta sẽ lại có con nữa.”
Trần Linh Nhi nắm lấy tay của Nguyễn Hoàng Phúc khóc lóc như mưa, “Là Trần Hà Thu! Cô ta cố ý đẩy em, mới làm hại đến đứa con của chúng ta! Hoàng Phúc, anh phải báo thù cho con của chúng ta, anh không thể để nó chết oan như vậy được…”
“Con của anh, anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nó.” Nguyễn Hoàng Phúc thu tay lại, “Em nghỉ ngơi cho tốt, công ty còn việc, lát nữa trợ lý Chu sẽ tới chăm sóc em.”
“Em không muốn!” Trần Linh Nhi giữ chặt Nguyễn Hoàng Phúc không buông: “Hoàng Phúc, em rất sợ, anh ở lại đây với em được không? Em sợ Trần Hà Thu lại làm hại em…”
“Cô ta hiện tại đang trong phòng cấp cứu, sẽ không tới, em đừng sợ.”
“Không!” Trần Linh Nhi càng khóc lợi hại hơn: “Hoàng Phúc, cô ta là loại người tâm địa xấu xa, đã hại chết chị, chắc chắn sẽ còn đến làm hại em! Hoàng Phúc, anh đã quên lời chị em lúc lâm chung nói rồi sao? Cô ấy chỉ có người em gái là em, anh đồng ý với chị ấy là sẽ chăm sóc tốt với em rồi mà…”
An Như, là điểm yếu vĩnh viễn trong lòng anh.
Trần Linh Nhi nhìn thấy vẻ mặt hơi đau đớn của anh, liền biết bản thân đã đánh cược đúng.
Nguyễn Hoàng Phúc quả nhiên không rời đi, ngồi trước giường bệnh của cô ta, “Linh Nhi, hãy kể cho anh nghe về chị của em đi.”
Trần Linh Nhi lau nước mắt, khẽ gật đầu: “Được, chị của em thật sự giống như tên của chị ấy, từ nhỏ đã đặc biệt khiến người khác yêu thích, vừa xinh đẹp lại vừa hiểu lễ nghĩa, còn đặc biệt lương thiện. Năm năm trước chị em em đi đến trung tâm mua quần áo, nhìn thấy anh cả người đầy máu, chị em không chút do dự cứu anh…”