Chương 231:
“Ồ, tao còn tưởng là ai, thì ra là bọn mày.” Lê Anh Huy ngồi thẳng lên cái bụng tròn vo của gã ta, mở miệng nói: “Người thừa kế chưa phát lương cho chúng mày hay là không cho mày chơi phụ nữ mà lại chạy đến đây giở trò trộm gà trộm chó vậy, đúng là mất mặt cả cái Lâm Hưng này!”
“Anh Lê, anh em chúng tôi cũng chỉ muốn kiếm chút tiền để tiêu, nhiều tiền thì chúng tôi không dám…” Rõ ràng mấy người gần đó rất sợ hãi nắm đấm của Lê Anh Huy, chỉ dám đứng một bên cong người giải thích: “Là Trần Linh Nhi nói với chúng tôi là mối làm ăn này kiếm được tiền lại còn có phụ nữ để chơi, nên chúng tôi mới tới…”
Lê Anh Huy khẽ cười một tiếng: “Cô ta hứa cho chúng mày bao nhiêu tiền?”
“Hai, hai trăm tám mươi triệu…”
“Xì.” Nét mặt Lê Anh Huy đầy vẻ chê bai: “Hai trăm tám mươi triệu cơ à? Đến tiền thuốc thang cho mình mà Trần Linh Nhi cũng không trả nổi thì tìm đâu ra hai trăm tám mươi triệu cho chúng mày? Ô, tổng giám đốc Nguyễn cũng ở đây này, sao đấy, chạy bộ buổi tối à?”
Mặt Nguyễn Hoàng Phúc trầm xuống: “Bọn này là người của Lâm Hưng à?” Sự trách cứ trong mắt anh ta không thể nào rõ ràng hơn được nữa.
Lê Anh Huy gật đầu: “Người của người thừa kế đấy. Tổng giám đốc Nguyễn à, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, trước đây Tề ngũ gia đã phản bội ông chủ cũ để leo lên được vị trí như ngày hôm nay, anh vừa bắt tay hợp tác với Tề ngũ gia thì tay chân của gã đã trói người phụ nữ của anh lại rồi, anh hãy suy nghĩ cho kĩ các anh có nên tiếp tục hợp tác với bọn đó hay không.”
“Chuyện của Tập đoàn Nguyễn Thị chưa đến lượt tổng giám đốc Lê nhúng tay.” Ánh mắt Nguyễn Hoàng Phúc trở nên sắc bén, nhìn chòng chọc vào Trần Linh Nhi: “Cô tìm người đến à?! Dùng khổ nhục kế đúng không?!”
Sắc mặt Trần Linh Nhi lúc này đã không thể dùng hai từ “Khó coi” để hình dung, cô ta lắp bắp nói: “Không phải em… Hoàng Phúc, bọn chúng nói linh tinh đấy…”
Nguyễn Hoàng Phúc xoay người, nhìn Trần Minh Tuấn chằm chằm: “Cậu cần bao nhiêu tiền?”
Trần Minh Tuấn không ngờ Nguyễn Hoàng Phúc lại đột nhiên hỏi mình, chần chờ nói: “…Tôi muốn mười bảy tỷ rưỡi! Đã nói trong điện thoại rồi, một đồng cũng không thể thiếu!”
“Được thôi.” Nguyễn Hoàng Phúc gật đầu rất sảng khoái: “Tôi cho thêm cậu ba tỷ rưỡi, tổng cộng hai mươi mốt tỷ. Nói cho tôi biết là ai ra lệnh cậu bắt cóc Trần Hà Thu?”
Trần Minh Tuấn cuống quýt nhìn Trần Linh Nhi một cái, trong lòng do dự không thôi: “Là…”
“Hai bốn tỷ rưỡi!”
“Anh rể à…”
“Hai tám tỷ.”
“Chị… chị hai tôi….Tôi không thể…”
Nguyễn Hoàng Phúc rống lên: “Ba mươi lăm tỷ! Nói!”
“Là chị hai tôi!” Trần Minh Tuấn cắn răng một cái, toàn bộ số tiền nhiều hơn gấp đôi so với mong đợi của cậu ta, cậu ta không còn quan tâm đến những vấn đề gì khác, chỉ vào Trần Linh Nhi khai báo: “Là chị hai tôi nghĩ cách cho tôi, nói là chuyện này mà thành công thì sẽ che chở tôi an ổn cầm tiền bỏ trốn! Còn nói cho dù anh chọn ai cũng kêu tôi đẩy chị ba ngã chết!”
Nguyễn Hoàng Phúc phẫn nộ: “Vậy cái cô ta gọi là chân tướng thì sao?! Nói nhanh!”
“Chị ta tìm bọn người này, bảo chúng đến Đà Nẵng bắt con trai tiệm sửa xe, ép những người đó nói ra chữ được khắc đằng sau cài áo Tương Tư, muốn dùng tin tức này để khiến anh cho rằng cô gái đã cứu anh là chị hai, không hề dính dáng gì đến chị ba!” Trần Minh Tuấn nói ra tất cả mọi chuyện, lồng ngực phập phồng dữ dội, xòe tay về phía Nguyễn Hoàng Phúc: “Anh rể, tôi đã nói hết rồi, đưa tiền cho tôi đi.”