Chương 201:

“Lại là chiêu này sao?” Hà Thu bất đắc dĩ đứng dậy, phủi vết bẩn trên người: “Trần Linh Nhi, cô không còn chiêu khác sao?”

“Dùng tốt là được.” Linh Nhi cười giễu cợt, đột nhiên lại kéo cô ngã xuống bồn hoa, ánh mắt trở nên ủy khuất và đáng thương, giọng điệu thất thanh:” Hoàng Phúc, mau cứu em, con của chúng ta.”

Hà Thu quay đầu lại, cô nhìn thấy Nguyễn Hoàng Phúc bước nhanh tới.

“Hờ!” Hà Thu đắc ý cười: “Cô muốn làm khó tôi.”.

Trần Linh Nhi đến gần cô và nói với giọng mà chỉ hai người có thể nghe thấy: “Hãy kể cho tôi nghe những gì cúc áo tương tư đã được khắc ở đằng sau.”

“Vậy hãy nói rằng cô tự ngã, nếu không thì … ”

“Mà tùy cô thôi.” Hà Thu linh hoạt đứng lên: “Trần Linh Nhi, cô không xứng làm mẹ, cô tự biết bản thân mang thai đã không dễ, giữ được đứa con lại càng khó hơn, dùng mạng sống của mình đánh cược? Tôi không sợ những đứa trẻ mà cô đã bỏ rơi quay lại tìm cô để trả thù ư?”

“Là do số mệnh của chúng nó không tốt đầu thai trong bụng của tôi.” Linh Nhi cười và nói, “Cô yên tâm,  thai nhi vừa nhận được báo cáo kiểm tra, và em bé rất ổn định, bị ngã không có ảnh hưởng gì lớn ”

“Đúng là kẻ điên.” Trần Hà Thu nói, “Đều điên điên rồi”.

Trong khi nói chuyện, Nguyễn Hoàng Phúc mặt tối sầm đi tới, nhìn thoáng qua Hà Thu, rốt cuộc không nói gì, ngồi xuống đỡ Xin Linh Nhi dậy: “Sao em có thể ngã xuống đường phẳng như vậy?”

Linh Nhi nội tâm ảo não, hôm nay ra ngoài không có mang theo ớt, muốn khóc nhưng không thể rơi lệ, đau lòng nói: “Hoàng Phúc, em đau bụng.”

Nguyễn Hoàng Phúc có chút lo lắng: “Có phải em vừa ngã không? Đi, chúng ta đi kiểm tra.”

“Là cô ấy” Trần Linh Nhi chỉ vào Hà Thu: “Chính Hà Thu đã đẩy em xuống, Hoàng Phúc, anh phải làm chủ cho con của chúng ta…”

Hoàng Phúc quay lại và liếc nhìn Hà Thu, cô ấy vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi và quần jean của ngày hôm qua, cô ấy đứng đó mà không hề giải thích.

Anh cau mày: “Những gì Linh Nhi nói có đúng không?”

Hà Thu thay đổi sắc mặt trở nên nghiêm nghị: “Anh tin cô ta?”

Nguyễn Hoàng Phúc im lặng.

“Anh tin cô ta là đủ rồi , bất kể tôi nói gì, đều vô dụng.” Tân Nguyên tự giễu cười, “Lời giải thích của tôi cũng chẳng có bất kỳ sự tin tưởng nào ở đây, vì vậy hãy cứ nghĩ như anh muốn. ”

Ngay khi Nguyễn Hoàng Phúc muốn nói điều gì đó, Trần Linh Nhi lắp bắp nói rằng bụng cô ta rất đau và anh đưa cô ta vào bệnh viện. Đi ngang qua Hà Thu anh do dự muốn nói điều gì nhưng sau cùng anh đến một câu cũng không nói.

Hà Thu đứng ở tiểu hoa viên một lúc lâu, rồi gọi cho Hoàng Thúy Vân một cuộc điện thoại.

Thanh âm bên kia có chút ồn ào: “Hà Thu, em đợi anh một chút, anh đi cùng em.”

Có một giọng nam ở đầu dây bên kia, có vẻ yếu ớt , anh ấy ậm ừ gì đó, và Hoàng Thúy Vân  bật cười “Chỉ là phát sốt thôi. Nghiêm trọng như vậy sao? Nếu anh còn rên rỉ, em sẽ cho y tá khâu miệng cho anh!”

Đầu kia không hề phát ra thanh âm.

Hà Thu ngập ngừng hỏi: “Có phải anh Ngô không?”

“Ừ, ngoài con ma phiền phức đó ra còn có ai nữa.” Hoàng Thúy Vân tức giận nói: “Mình ngủ ở nhà cả đêm. Anh ta bị cảm, anh ta nói rằng tôi phải đến bệnh viện vì bị sốt, mình không thể hình dung được, cảm giác khi ở bệnh viện!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play