Chương 2:

Da đầu đau đớn làm cô tê dại, nhưng còn thua xa vết sẹo trong lòng. Trần Hà Thu khóc không thành tiếng: “Hoàng Phúc, em không bỏ thuốc anh. Hôm đó em cũng hôn mê, lúc tỉnh lại đã nằm cạnh anh. Nếu em biết anh và chị cả tâm đầu ý hợp, thì em sẽ không kết hôn với anh.”

Anh tùy tiện hất cô ra, như đối xử với vải rách.

Đau, đau như bị xát muối vào tim.

Cả người Trần Hà Thu cũng bắt đầu run rẩy, cô cẩn thận che bụng, quỳ gối cạnh chân anh, cam chịu số phận mà nói: “Em biết anh hận em, Hoàng Phúc, anh muốn trả thù em thế nào cũng được, chỉ cần anh để em giữ lại đứa bé này, coi như em xin anh…”

“Không thể nào.”

Ba chữ ngắn ngủn đánh nát bấy mong ước của cô.

Anh kéo cô đến quỳ gối trước bài vị của Trần An Như: “Ngày An Như chết, trên người cô ấy đầy vết thương nặng, vô cùng thảm hại. Cô cũng nên nếm trải sự sỉ nhục mà An Như từng chịu đựng, quỳ ở chỗ này một đêm để xin lỗi An Như!”

Trần Hà Thu không quan tâm đến cơn lạnh lẽo, nhắm hai mắt lại. Cô biết, là mình gián tiếp hại Trần An Như chịu nhục chết đi, cho nên cô vẫn luôn thờ cúng bài vị của Trần An Như. Kết hôn được ba năm, mỗi ngày cô đều sám hối.

Cô cam tâm tình nguyện quỳ trước chị cả.

Trần Hà Thu nói: “Được, em quỳ, nhưng đứa bé…”

“Quỳ đi, ngày mai lại nói.” Nguyễn Hoàng Phúc quay người lên lầu, trong phòng khách trống trải chỉ còn giẻ rách và bừa bộn.

Dưới đầu gối là sàn nhà bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo, hơi lạnh thấm vào xương tủy, lòng đau. Vì đứa con, cô sẵn sàng quỳ, chịu khổ gì cũng không ngại.

Nửa đêm về sáng, bên ngoài bắt đầu có sét đánh, không khí trở nên lạnh như băng. Trần Hà Thu lạnh đến mức bờ môi trở nên xanh tím, cắn răng chịu đựng, hai tay bảo vệ bụng, muốn đem chút nhiệt độ cho đứa bé yếu ớt trong bụng.

Rốt cuộc chân trời cũng hiện lên ánh sáng trắng bạc.

Nguyễn Hoàng Phúc xuất hiện ở cầu thang lầu hai, nói vài câu trong điện thoại, rồi chậm rãi đi xuống.

Trần Hà Thu lấy hai tay che bụng, chờ đợi nhìn anh.

“Hoàng Phúc, đứa bé… Có thể… Giữ lại không?”

“Tôi sẽ không tự tay giết đứa bé.”

Anh làm lòng cô bình tĩnh trở lại, thở ra một hơi thật dài. Suýt nữa Trần Hà Thu đã rơi nước mắt xót xa: “Hoàng Phúc, cảm ơn anh…”

“Đừng cảm ơn quá sớm.”

Nguyễn Hoàng Phúc vừa dứt lời, cửa biệt thự đã bị đẩy ra, mười người đàn ông vạm vỡ đi vào, cung kính kêu một tiếng: “Tổng giám đốc Nguyễn.”

“Ừ,” Nguyễn Hoàng Phúc chỉ vào Trần Hà Thu đang quỳ trên đất không thể đứng dậy được, “Đưa cô ta đến hộp đêm Dạ Yến, các anh sẽ biết phải làm thế nào.”

Lập tức Trần Hà Thu cứng đờ, hộp đêm Dạ Yến, chính là nơi Trần An Như xảy ra chuyện.

Bên ngoài là quán bar, nhưng thực tế là động tiêu tiền của đàn ông, là kỹ viện của phụ nữ!

Thì ra anh nói sẽ không ‘Tự tay’ giết đứa bé là có ý này!

Anh muốn cô nhận hết sỉ nhục ở hộp đêm, sau đó sinh non…

“Trần Hà Thu, tôi đã nói rồi, muốn để cô nợ máu phải trả bằng máu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play