Chương 198:
“Hà Thu, cậu còn đó không?” Hoàng Thúy Vân không nghe thấy cô trả lời liền gọi.
“Tớ đây” Hà Thu nói: “Tớ không muốn qua đó”
Thực ra cô không muốn nhìn thấy hai người đó ở cùng nhau.
“Đừng ngủ nữa, hãy nhanh tới đây, tớ giúp cậu xử tên trà xanh đó”. ”
Trần Hà Thu cuối cùng đã rời đi, thật lòng mà nói, cô không muốn nhìn thấy cảnh Nguyễn Hoàng Phúc cùng Trần Linh Nhi cùng nhau đi khám thai, nhưng tính cách giống như thuốc súng của Hoàng Thúy Vân, cô thực sự sợ cô ấy quá bốc đồng sẽ gặp rắc rối.
Đến bệnh viện đã là nửa tiếng sau, Hoàng Thúy Vân vừa thấy cô đi tới liền vội nói: “Sao cậu lại tới đây, mau đi với mình!”
Hoàng Thúy Vân kéo cô đến tận tầng năm của khoa sản, khi thang may vừa mở ra đã đâm thẳng vào Trần Linh Nhi, thực sự là oan gia ngõ hẹp.
“Trần Linh Nhi, cô là người phụ nữ không biết xấu hổ. Cô có hạnh phúc khi làm tình nhân của em rể mình không? Còn lôi chồng người khác đi vênh vang tới bệnh viện, đồ không biết xấu hổ!”
Hoàng Thúy Vân đã rất tức giận, Hà Thu nhanh chóng giữ cô ấy lại: “Thúy Vân, đây là bệnh viện, nhỏ tiếng một chút…”
“Tớ không nhỏ tiếng, lão nương ta đã chịu đựng lâu rồi, không mắng tớ liền cảm thấy khó chịu!” Hoàng Thúy Vân chỉ vào mũi Trần Linh Nhi giận giữ nói: “Hãy để mọi người xem xem, năm nay tiểu tam thật là tự tin quá đi, vẫn còn tự hào phải không?”
“Cô nói ai không biết xấu hổ?” Trần Linh Nhi cau mày, chị ta hất tay Hoàng Thanh Vân ra rồi bước vào thang máy: “ Cô thử động vào tôi thử xem, đứa nhỏ trong bụng tôi tương lai sẽ là người thừa kế của nhà họ Nguyễn, nếu cô dám làm hại đứa nhỏ, Hoàng Phúc sẽ không tha cho cô.”
Hoàng Thanh Vân còn muốn nói thêm, Hà Thu vội vàng kéo cô ấy lại, vừa rồi bọn họ to tiếng với nhau đã thu hút một vài nhân viên y tế nhìn sang đây, may mà cửa thang máy đã đóng lại che khuất tầm nhìn của họ, Trần Hà Thu bấm nút thang máy xuống tầng một, rồi nhìn nó từ từ đi xuống.
“Hà Thu!” Hoàng Thanh Vân hận không thể luyện sắt thành thép: “Người ta đang đè đầu cưỡi cổ cậu, cậu còn kéo tớ lại làm gì?”
Trần Hà Thu lắc đầu với cô ấy: “Cô ấy đang mang thai…”
“Cứ mang thai là được kim bài miễn tử sao?” Hoàng Thúy Vân không bị thuyết phục nói: “Cứ mang thai là không biết xấu hổ sao?”
“Thanh Vân…”
“Hà Thu, cậu thật là quá tốt nên mới để cho đôi cẩu nam nữ này ngồi lên đầu mà! Mẹ kiếp, hôm nay lão nương không dạy cho cô một bài học thì ta không mang họ Hoàng nữa!”
“Đinh Đong.”
Khi thang máy xuống tầng một, Hoàng Thanh Vân định tát Trần Linh Nhi thì bị người nào đó bắt lấy cổ tay.
Nguyễn Hoàng Phúc cũng không ngờ lại gặp phải tình huống như vậy, vì vậy anh ta theo phản ứng tự nhiên chặn lại bàn tay của Hoàng Thanh Vân, nhưng ánh mắt anh lại rơi vào Hà Thu, tim anh trùng xuống: “Sao em lại ở đây?”
“Là tôi gọi tới!” Hoàng Thanh Vân rút tay về: “Nguyễn Hoàng Phúc, anh làm như vậy có xứng đáng với Hà Thu không? Chuyện trước kia như thế nào bây giờ anh đã hiểu rõ rồi, anh còn muốn bảo vệ kẻ sát nhân giết chết An Như sao?”
Nguyễn Hoàng Phúc là không muốn so đo với người phụ nữ này, nhìn chằm chằm vào Hạ Thu: “Cô trước tiên quay về đi.”