Chương 181:
“Gì chứ?” Hương Lan tức giận nói: “Con đừng lo lắng, để mẹ nghĩ xem… đứa trẻ trong bụng con còn khỏe chứ?”
Trần Linh Nhi “ừm” một tiếng: “Lần trước đi khám, bác sĩ nói đều tốt.”
“Vậy là tốt, con mang thai dòng dõi nhà họ Nguyễn, con hồ ly tinh Hà Thu cũng không phải là đối thủ của con, việc con cần làm bây giờ là có được trái tim của Nguyễn Hoàng Phúc.”
Trần Linh Nhi sờ bụng, bình tĩnh lại: “Đúng vậy, con còn có đứa bé, chỉ cần có đứa bé, con không sợ sẽ không gả vào nhà họ Nguyễn được.”
Khi Nguyễn Hoàng Phúc trở về đã là sáng ngày hôm sau. Mọi khi vào lúc này là thời gian mà ông Nguyễn tập thể dục buổi sáng, nhưng vườn hoa lúc này lại không thấy ai. Bước vào nhà đã nhìn thấy ông Nguyễn tức giận, nhìn thấy anh ta bước vào cũng không nói chuyện, lại quay đầu đi.
Nguyễn Hoàng Phúc nói: “Ông nội, con mua một ít Trùng Thảo từ Đà Nẵng về cho ông đây, để dì Ngô hầm canh cho ông uống, cái này tốt cho sức khỏe.”
Ông Nguyễn bĩu môi: “Mua cho ông? Hay là mua cho người phụ nữ đó?”
“Tất nhiên là mua cho ông rồi.” Nguyễn Hoàng Phúc bước vào phòng, ngồi bên cạnh ông Nguyễn: “Ông à, thời tiết càng ngày càng lạnh, ông phải chú ý sức khỏe.”
“Phải chú ý kiểu gì chứ? Cháu đuổi người phụ nữ ở trên tầng đi đi, ông ít nhất có thể sống thêm mười năm.”
Trên tầng? Nguyễn Hoàng Phúc nhíu mày: “Linh Nhi đến rồi?”
Ông Nguyễn từ tốn than vãn: “Cháu ly hôn với Hà Thu rồi đúng không? Sau đó không chờ đợi được cưới cô ta về? Hoàng Phúc, ông nói cho cháu lần cuối, ông chỉ nhận Hà Thu là cháu dâu nhà này! Cháu mau đuổi người phụ nữ trên tầng đi đi!”
Nguyễn Hoàng Phúc đáp lại một tiếng, lên tầng đi đến phòng mình, cách cánh cửa đang đóng lại, nghe thấy tiếng vỡ thủy tinh vang lên từ bên trong. Mở cửa ra, đã nhìn thấy Trần Linh Nhi sưng đỏ mắt, chân tay luống cuống đứng ở một chỗ:
“Hoàng Phúc…”
“Cô đến đây làm gì? Chung cư tôi mua cho cô còn chưa đủ cho cô sống sao?”
Trần Linh Nhi uất ức khịt mũi: “Đã bao nhiêu ngày anh không đến thăm hai mẹ con em rồi? Anh hoàn toàn không để ý đến đứa trẻ này có phải không?”
Nguyễn Hoàng Phúc nghiêm nghị nói: “Tôi đương nhiên quan tâm con tôi.”
“Hoàng Phúc…” Trần Linh Nhi kéo tay anh ta đặt lên bụng nhỏ nhô lên của mình: “Anh thích con trai hay con gái?”
Da dưới lòng bàn tay khẽ cử động, đứa bé đang đạp. Ánh mắt Nguyễn Hoàng Phúc hiện ra vẻ tự trách, khi rút tay ra lại cẩn thận nói: “Con trai con gái gì tôi đều thích.””
“Em thích con gái.” Trần Linh Nhi lại nắm lấy tay anh, cưỡng ép để bụng mình: “Con gái là chiếc áo khoác nhỏ thân thiết của ba. Chỉ cần có con gái, anh sẽ thường xuyên quay lại thăm em.”
Nguyễn Hoàng Phúc đáy lòng thở dài một tiếng: “Được rồi, tôi đưa em về. Ở đây không thích hợp. Ông nội thích yên tĩnh.”
“Hoàng Phúc!” Trần Linh Nhi đột nhiên nhào vào ngực anh: “Chúng ta kết hôn đi, được không? Cho em một cảm giác an toàn và em sẽ không suy nghĩ lung tung.”
Nguyễn Hoàng Phúc bị cô đẩy lùi lại một bước, dưới chân giẫm vào mảnh thủy tinh, trên sàn phát ra âm thanh chói tai.