Chương 175:
Giám đốc Hoàng có chút mơ hồ, lão cảm thấy Nguyễn Hoàng Phúc từ nhà vệ sinh đi ra luôn nhìn lão với ánh mắt địch ý, lão ngại ngùng sờ mũi nói: “Được, vậy để tôi đưa cô Trần về phòng rồi xuống tiếp giám đốc Nguyễn đến say mới được.”
“Cô ta không có chân sao mà cần ông đưa về?” Nguyễn Hoàng Phúc lạnh lùng mở miệng.
Mỹ nữ nóng bỏng bên cạnh cũng vội vàng phụ họa: “Đúng thế, không phải chỉ là tiếp rượu sao, giả bộ cao quý gì chứ.”
Trần Hà Thu vốn đã đứng lên chuẩn bị đi rồi, nghe được lời này liền quay lại. Vốn vĩ mang khí chất hiền lành nhu hòa, cô vừa quay đầu nhìn một cái lại dọa cho mỹ nữ nóng bóng giật mình, mạnh miệng nói: “Cô nhìn tôi làm gì? Lẽ nào nói không đúng sao?”
“Đúng.” Trần Hà Thu nói.
Mỹ nữ nóng bỏng cười khinh bỉ: “Vậy cũng đừng có làm bộ như đại tiểu thư, để đàn ông đưa về phòng? Đừng tưởng không ai biết cô định làm gì. Đều dựa vào đàn ông kiếm sống, ai cũng như nhau cả thôi.”
Trần Hà Thu bị cô chọc cười: “Cô gái, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Mỹ nữ nóng bỏng cho là cô muốn bắt tuổi của mình để dạy dỗ liền bày ra bộ dạng ‘chị đại’:
“27, vào đây cũng 7 năm rồi, uống rượu còn nhiều hơn cô uống nước lã.”
“Vậy cũng chưa chắc.” Trần Hà Thu xoay người, dùng đầu ngón tay gõ gõ bình rượu còn nguyên trên bàn: :Bình rượu này quý nhất cũng không quá 2 triệu một bình, hơn nữa bây giờ là ban ngày, giá sẽ thấp hơn so với buổi tối, nhưng mà tôi vừa nhìn hóa đơn, một bình hơn 4 triệu, cô báo giá như vậy… Ông chủ mà biết thì như thế nào?”
Mỹ nữ nóng bỏng cả người cứng đờ.
Trần Hà Thu nói tiếp: “Còn nữa, tôi năm nay 28, tính ra thì hơn cô một tuổi, vào nghề trước cô hai năm, trích phần trăm giá rượu trên thị trường không ai rõ hơn tôi, thế nên, nếu không muốn tôi đi tìm ông chủ nói chuyện thì tốt nhất cô nên ngoan ngoãn câm miệng lại.””
Giám đốc Hoàng lúc này vô cùng hứng thú đứng xem hai cô gái lời lẽ đanh thép nói tới nói lui, ánh mắt nhìn cô nàng gợi cảm càng ngày càng khinh thường. Rõ ràng Trần Hà Thu lớn tuổi hơn, cô cũng có kinh nghiệm tình trường hơn, có thể thấy trên người cô ấy toát lên vẻ rất “con gái nhà lành”. giám đốc Hoàng nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ của cô gái gợi cảm bị Trần Hà Thu oán hận ấy, lắc đầu cười, quả là một cô gái điềm tĩnh.
Cô gái gợi cảm kia vốn dĩ định bắt nạt Trần Hà Thu một trận, ra oai trước mặt Nguyễn Hoàng Phúc. Bây giờ bị Trần Hà Thu vạch trần chuyện mình lén lút nâng cao giá rượu, cô ta nhất thời không biết phản ứng ra sao, lắp ba lắp bắp: “Tôi… tôi, chỉ là…”
Trần Hà Thu vốn dĩ cũng chẳng muốn làm khó cô ta, nếu không phải vì bất đắc dĩ thì có cô gái nào tình nguyện ra tiếp rượu? Chẳng qua cũng chỉ là muốn kiếm thêm chút tiền mà thôi.
“Chuyện này tôi sẽ xem như không biết, cô chăm sóc tốt kim chủ của cô, tôi chăm sóc kim chủ của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, hiểu không?” Nhìn thấy cô gái gợi cảm kia gật đầu ngầm hiểu, Trần Hà Thu quay đầu đi về phía trước, nhanh chóng rời khỏi chỗ ghế ngồi.
Giám đốc Hoàng nhét cho cô ấy một tấm thẻ, nói: “Trần tiểu thư lên trên nghỉ ngơi trước đi, phòng tôi đã đặt rồi, phòng 2203, để Nguyễn tổng một mình ở đó thực sự không lịch sự chút nào.” Trần Hà Thu gật đầu, trực tiếp ấn thang máy, đi lên lầu. Sau đó quét thẻ mở cửa phòng. Vừa bước vào phòng chuẩn bị đóng cửa thì cửa chính bị một người từ người xông vào giữ lại.
“Hoa hồng, là tôi đây.”
Trần Hà Thu vừa nhìn liền vội vàng mở cửa cho cô ấy bước vào. “Chị Trân sao chị lại đến đây?”