Chương 170:

“Vừa đúng lúc, ngồi uống nước và nghỉ ngơi một chút, rồi nói  xem tại sao cô Trần lại có hứng thú đối với chuyện tình cảm của tôi như vậy.”

Không ai có thể thay đổi được quyết định của Nguyễn Hoàng Phúc.

Khi Trần Hà Thu lại mở cửa xe muốn ngồi vào, Nguyễn Hoàng Phúc đã lái xe dừng trước mặt cô: “Giám đốc Hoàng và cô Trần  cùng lên xe tôi đi, trên đường có thể cùng nhau trò chuyện.”

Giám đốc Hoàng lộ rõ vẻ phấn khích kéo Trần Hà Thu ngồi vào ghế sau của chiếc Maybach màu xám bạc, nói nhỏ bên tai cô: “Cô Trần quả thực là phúc tinh của tôi. Khi cô đến, Chủ tịch tập đoàn người mà tôi chưa từng được diện kiến trước đây lại đích thân mời tôi uống rượu, chính vì điều này, tôi sẽ tăng thêm cho cô 350 ngàn!”

Trần Hà Thu gượng cười, cô thấy được gương mặt tái nhợt cùng nụ cười cứng nhắc của mình trong gương chiếu hậu. Trùng hợp lúc Nguyễn Hoàng Phúc khởi động xe, cũng nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt hai người chạm nhau rồi lập tức dời đi, cô tránh né ánh mắt ấy cứ như bị bỏng.

Nguyễn Hoàng Phúc cũng thu lại ánh mắt, từ từ khởi động xe, chào giám đốc Hoàng một tiếng.

Cuộc trò chuyện đột nhiên thay đổi: “Giám đốc Hoàng lần này tìm cô Trần  đến là muốn bàn về vụ án gì?”

Giám đốc Hoàng nói: “Tôi không làm ăn với người miền Bắc, tôi là người gốc thành phố Đà Nẵng, tất nhiên tửu lượng không sánh bằng bọn họ, lần này là tìm người giúp đỡ tôi. Đúng rồi, Giám đốc Nguyễn làm sao biết được đây là cô Trần, hai người quen biết nhau từ trước sao?”

Trần Hà Thu vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đè nén tâm tư lắc đầu: “Không quen.”

“Quen.” Nguyễn Hoàng Phúc đột nhiên nói, rồi nhìn cô từ trong gương chiếu hậu.

Trái tim Trần Hà Thu như muốn nhảy lên tận cổ họng, ngộ nhỡ anh ta nói ra chuyện bọn họ vừa mới ly hôn, chị Trân khó khăn lắm mới tìm được công việc cho cô, nhưng sắp bị anh ta phá hỏng rồi…

Tuy nhiên Nguyễn Hoàng Phúc nói: “Trước đây có gặp qua một lần trong hộp đêm Dạ Yến, cô Trần có lẽ không nhớ rồi”.

Tâm tình được thả lỏng, Trần Hà Thu nặng nề thở dài.

Giám đốc Hoàng đột nhiên nhớ ra: “Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, trụ sở chính của tập đoàn Nguyễn Thị ở thành phố Hà Nội, hộp đêm Dạ Yến cũng ở Hà Nội, gặp nhau cũng là chuyện bình thường. Giám đốc Nguyễn lần này đến không tìm được cô gái nào đi cùng sao?”

Trần Hà Thu ngẩng đầu.

Nguyễn Hoàng Phúc nói: “Tôi có bạn gái rồi.”

Giám đốc Hoàng nhếch miệng cười nói: “Thật ngại quá, tôi vừa mới từ nước ngoài về, quả thực không biết… bạn gái của Giám đốc Nguyễn nhất định là một cô tiểu thư khuê các nhỉ?”

Nguyễn Hoàng Phúc qua loa nói: “Không”

“Không phải cũng tốt, các tiểu thư khuê các đều có rất nhiều phép tắc, không chu đáo như những cô con gái rượu, có thể lên được đại sảnh lại có thể xuống bếp được.”

Lời càng nói càng khó nghe, Trần Hà Thu dứt khoát hạ cửa kính xe xuống nhìn hai hàng cây bên đường đang dần bị bỏ lại phía sau.

“Đóng cửa kính lai.”

Trần Hà Thu sững người một lúc mới nhận ra Nguyễn Hoàng Phúc đang nói với mình. Bọn họ không phải đang nói chuyện về phụ nữ sao?

Nguyễn Hoàng Phúc trực tiếp chậm rãi đóng cửa kính lại, nói: “Cô chỉ mặc một chiếc váy, không sợ bị cảm lạnh sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play