Chương 146:
“Tại sao tôi không dám?” Lê Anh Huy cười nói, “Nguyễn tổng, hãy chăm sóc tốt cho trà xanh của anh, Trần Hà Thu về sau tôi sẽ chăm sóc .”
Liền trực tiếp ngắt cuộc gọi.
Thuận tiện khóa máy.
Lê Anh Huy mắng người đến thoải mái hát ngân nga.
Khi Nguyễn Hoàng Phúc vội vàng đến bệnh viện, đi thẳng đến chỗ bàn hướng dẫn: “Kiểm tra giúp tôi Trần Hà Thu ở phòng nào vậy.”
Y tá trực kiểm tra xong lắc đầu nói với anh: “Anh gì ơi, chúng tôi không có bệnh nhân tên Trần Hà Thu ở đây.”
Nguyễn Hoàng Phúc nhướng mày: “Cô xác định?”
Cô y tá nhỏ kiểm tra lại, gật gật đầu: “Thật sự không có, anh hỏi lại bệnh nhân thử xem có phải đã đến bệnh viện của chúng ta hay không.”
Nguyễn Hoàng Phúc tức giận gọi lại cho trợ lý Châu.
Trợ lý Châu bị sự tức giận của ông chủ nhà mình làm cho sợ hãi đến mức hết buồn ngủ, nghe Nguyễn Hoàng Phúc nói xong cuối cùng rõ ràng, vội giải thích: “Tổng giám đốc, không phải cô Trần bị bệnh, anh trai cô ấy làm phẫu thuật ở bệnh viện này. Ghi chép ở bệnh viện gần đây cho thấy anh ta ra vào bệnh viện này, nên cô ấy đi cùng. ”
Không biết tại sao, nhưng trái tim anh đang đập dồn dập lại bình tĩnh lại.
Cô ấy không bị bệnh, vậy là tốt rồi.
Nguyễn Hoàng Phúc hỏi: “Anh trai của cô ấy?”
“Vâng, tôi đã kiểm tra hồ sơ của bệnh viện, tối nay anh ta sẽ làm phẫu thuật ghép tim.”
“Biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, anh đến gặp y tá và báo tên Trần Mộc. Quả nhiên tra được, Nguyễn Hoàng Phúc đi thẳng đến phòng phẫu thuật trên tầng tám theo hướng dẫn của y tá. Không ngạc nhiên khi anh ta nhìn Lê Anh Huy, một người to lớn nằm hết ba cái ghế ở bên cửa.
Anh bước tới.
Cuộc phẫu thuật kéo dài mười hai giờ.
Khi Trần Hà Thu ra khỏi phòng phẫu thuật trời đã hửng sáng, Trần Mộc vẫn chưa hết tác dụng của thuốc gây mê, Trần Hà Thu giống như ở trong nước vớt ra, trên trán tóc đã bết dính lại.
Bác sĩ an ủi cô: “Ca phẫu thuật rất thành công, cô đừng lo lắng, sau này chỉ cần chú ý uống thuốc chống thải ghép là được”.
Trần Hà Thu gật đầu, khom lưng cúi đầu: “Cảm ơn bác sĩ.”
“Đây là điều tôi nên làm”, bác sĩ một bên cởi áo phẫu thuật, một bên hỏi: “Ca phẫu thuật lớn như vậy sao chỉ có mình cô đồng hành cùng anh ta? Bố mẹ anh ta ở đâu? Còn những anh chị em khác đâu?”
Trần Hà Thu cười chua chát: “Họ đều bận rộn.”
“Sống chết là chuyện lớn, có thể bận nhiều bao nhiêu chứ.” Bác sĩ không đồng ý: “Quên đi, việc nhà, việc cắt gọt còn lộn xộn, cô chăm sóc anh trai cho tốt, tôi tan ca đây, nếu có chuyện gì cần cô đến y tá hoặc bác sĩ trực ban là được. ”
Trần Hà Thu gật đầu cảm ơn một lần nữa.
Sau khi đưa bác sĩ đi, Trần Hà Thu đi theo giường bệnh của anh trai cùng ra khỏi cửa lớn phòng phẫu thuật.
“Trần Hà Thu.”