Chương 135:

“Cô Trần, tôi đã dựa theo yêu cầu của cô sửa xong rồi, cô xem một chút.”

Ngô Nhật Lâm nhận lấy, đặt ở trước mặt Trần Hà Thu, quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy vẻ mệt mỏi không chịu được của Trần Hà Thu, có chút không đành lòng:

“Cô vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút trước đi.”

Trần Linh Nhi đặt chiếc gương nhỏ trang điểm xuống, cầm lấy phương án Trần Hà Thu đã sửa xong tùy tiện lật hai trang, nhẹ nhàng nói:

“Tôi vừa xem. Hóa ra thật sự là có quy định vậy nên cứ làm theo bản thiết kế trước đi.” Sau đó đứng lên mang theo một đám người hùng hổ rời đi. Trương Thành Khiêm nhìn thấy bóng dáng rời đi của Trần Linh Nhi, không nhịn được mắng câu thô tục, quay đầu lại nhìn Trần Hà Thu, cô đã muốn mệt đến ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối đem mặt chôn ở bên trong, vừa tức vừa xót thương nói:

“Cô ta bảo cô sửa cô liền sửa à? Cùng lắm thì chúng ta không nhận hạng mục này nữa!”

Trần Hà Thu rầu rĩ nói chuyện: “Cô ta sẽ không hủy bỏ hợp tác, chẳng qua là muốn làm khó dễ tôi thôi. Như vậy cũng tốt, để cô ta trút giận, sau này sẽ đỡ phiền toái hơn.”

“Cô nên gọi điện thoại cho Giám đốc Nguyễn, để cho anh ta đem nữ nhân của mình về mà quan tâm cho tốt!” Nói xong, Trương Thành Khiêm giật mình ý thức được Trần Hà Thu lúc này mới là vợ trên luật pháp của Nguyễn Hoàng Phúc, tự thấy có lỡ lời:

“Trần Hà Thu, tôi không phải cố ý đâu. . . . . .”

Trần Hà Thu đứng lên, cười nói: “Không có việc gì, anh nói đúng mà. Cô ta mang thai con của Nguyễn Hoàng Phúc thì tự nhiên cô ta cũng là nữ nhân của anh ta.”

An ủi mấy đồng nghiệp đang đấu tranh cho cô, Trần Hà Thu quay về chỗ làm việc của mình, giữa trưa cơm cũng chưa ăn uống gì, chịu đựng đến lúc tan làm, liền lập tức thu dọn đồ đạc trở về đêm tiệc rượu. Vừa mới bước vào cửa, đã bị một cái bàn tay to từ phía sau cửa kéo vào chỗ tối.”

Trần Hà Thu sợ hãi kêu lên, mới nhìn thấy kẻ chủ mưu.

“Nguyễn Hoàng Phúc… Sao anh lại ở đây?”

Anh ta không phải ở cùng Trần Linh Nhi đang mang thai của mình sao?

Nguyễn Hoàng Phúc giữ cô giữa mình và bức tường, nói một cách tức giận: “Ngủ cùng tôi rồi muốn bỏ chạy, hử?”

Trần Hà Thu mệt mỏi, không muốn đôi co với hắn: “Bằng không thì sao?”

“Kéo quần lên liền định quỵt nợ. Trên đời không có gì miễn phí như vậy đâu”.

“Tôi phải làm sao đây? Hay là tôi trả tiền cho anh? Dịch vụ của anh không đáng nhiều tiền, đúng không.” Trần Hà Thu lấy trong túi ra một triệu, nhét vào tay anh.

“Ha!” Nguyễn Hoàng Phúc chế nhạo: “Một triệu?”

“Đây là giá thị trường. Không tin thì hỏi chị Trân. ‘Con vịt’  trong hộp đêm đều có giá này.”

Nguyễn Hoàng Phúc sắc mặt mờ mịt một hồi, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì, kéo cô vào phòng riêng, đá cửa ra.

Trần Hà Thu bị đẩy lên trên ghế sô pha, cô đứng dậy muốn thoát khỏi khe cửa chưa đóng lại, nhưng Nguyễn Hoàng Phúc đã nhanh hơn một bước, ôm cô trở lại, ném cô trở lại ghế sô pha, nặng nề đè xuống.

Trần Hà Thu tức giận nói: “Đứng dậy đi, tôi không có tiền gọi vịt nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play