Chương 115:
“Được được được, ông biết cô gái trẻ thường thẹn thùng, ông cũng không phải ông già bảo thủ. Hoàng Phúc, dẫn Trần Hà Thu vào nhà nhanh lên, trong nhà còn nhiều phòng…”
Nguyễn Hoàng Phúc quay đầu nhíu mày: “Đi thôi.”
Trần Hà Thu chau mày: “Anh không giải thích một chút à?”
“Giải thích cái gì?”
“Vừa rồi rõ ràng chúng ta không… Ông Nguyễn hiểu lầm.”
Nguyễn Hoàng Phúc đẩy cửa xe ra và đi xuống xe, rồi mạnh mẽ kéo Trần Hà Thu xuống xe, liên tục kéo người đi vào nhà cổ của nhà họ Nguyễn, khẽ nói bên tai cô: “Không hiểu lầm.”
Không hiểu lầm?
Vậy ý của anh chính là… vừa rồi nếu như ông cụ Nguyễn và người giúp việc không tới, thì anh thật sự muốn…
Trần Hà Thu giãy dụa kịch liệt hơn: “Nguyễn Hoàng Phúc, rốt cục hôm nay anh nổi điên cái gì vậy?”
Nguyễn Hoàng Phúc uy hiếp nói: “Nếu cô còn giãy giụa thêm tí nữa thì chúng ta quay về trong xe làm tiếp việc vừa rồi chưa làm xong.”
“Ông nội còn ở đây, anh dám sao?”
“Nguyễn Hoàng Phúc tôi luôn nói được làm được.” Nói xong anh lập tức muốn ném cô vào trong xe.
Ông cụ Nguyễn được người giúp việc dìu đi ở phía trước, tâm tư lại vẫn luôn ở trên người hai người phía sau, ông thấp giọng hỏi người giúp việc: “Có phải chúng nó làm lành rồi không?”
Người giúp việc cũng nhỏ giọng đáp lại: “Tôi thấy chắc là như vậy, hai người dọc đường đều liếc mắt đưa tình, tình cảm có vẻ cực kỳ tốt.”
“Thật tốt, thật tốt, tôi còn tưởng rằng tên nhóc Hoàng Phúc này thật sự không nhận ra Trần Hà Thu tốt, chúng nó có thể làm lành là tốt nhất rồi, tôi sắp đợi được ôm chắt trai rồi!”
Người giúp việc cười nói: “Ông chủ, nguyện vọng của ông sắp được thực hiện.”
Vừa rồi ở ngoài cửa xe, rõ ràng cô ta đã nhìn thấy cậu chủ đè Cô Trần trên ghế sau… hì hì, nói thật cô ta cũng thích Trần Hà Thu làm mợ chủ, người thì xinh đẹp tính cách cũng tốt, không giống Trần Linh Nhi kia, mỗi lần đến nhà cổ thì trong nhà như có một cơn bão đi qua.
Ông cụ Nguyễn và người giúp việc chỉ coi việc hai người nói nhỏ dọc đường là tình cảm đằm thắm chứ không biết lúc này Trần Hà Thu đã bị Nguyễn Hoàng Phúc ép đến giới hạn chuẩn bị sụp đổ.
Cô bị anh chống đỡ ở trên cửa xe, hai cánh tay cũng bị giữ chặt trên hai bên đầu, eo hơi ngửa ra sau, không thể động đậy được: “Nguyễn Hoàng Phúc!”
“Ừm, còn giãy dụa à?”
Sắc mặt Trần Hà Thu ửng đỏ, không biết là nôn nóng hay là tức giận: “Anh đừng quá đáng! Người nói ly hôn chính là anh, hiện tại dây dưa không muốn ly hôn cũng là anh, rốt cục là anh muốn thế nào?”
“Tôi cũng không biết.” Nguyễn Hoàng Phúc kề sát vào cô: “Tôi chính là không muốn thấy cô tốt hơn mà thôi.”
“A!” Trần Hà Thu cười lạnh một tiếng: “Từ khi tôi kết hôn với anh, có ngày nào tốt hơn à? Cuộc hôn nhân thế này kéo dài còn có ý nghĩa gì?”
Nguyễn Hoàng Phúc kề sát cô: “Nói thêm một câu nữa thì chúng ta vào trong xe tiếp tục.”
“Nguyễn Hoàng Phúc, anh bị bệnh thần kinh!”