Chương 11:
Tổng giám đốc Triệu không biết chắc Nguyễn Hoàng Phúc nói thật hay nói dối, cười hòa giải: “Vợ chồng cãi nhau ồn ào, mâu thuẫn cũng rất bình thường, Tổng giám đốc Nguyễn…”
“Hủy bỏ hợp tác.” Nguyễn Hoàng Phúc vừa rồi còn cười cười nói nói, bây giờ gần như làm mặt lạnh: “Ba năm trước vợ của tôi qua đời rồi, nếu tổng giám đốc Triệu bất kính với cô ấy, đừng trách tôi trở mặt không quen biết.”
‘Người vợ’ mà anh nói, chính là Trần An Như đã chết.
Trong lòng Nguyễn Hoàng Phúc, người phụ nữ mà anh chấp nhận, từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình Trần An Như.
Cho dù Trần Hà Thu cẩn thận dè dặt ứng phó với mẹ chồng thế nào, khúm núm làm anh vui lòng ra sao, trong mắt anh tất cả đều chẳng ăn thua gì. Ba năm, mỗi đêm đều dài dằng dặc như vậy, khi mất đi đứa con cô đều tự trách và hổ thẹn mỗi ngày.
Nhưng bất kể cô cố gắng thế nào, chỉ đổi lấy nỗi hận thù không kết thúc và nhục nhã.
Tình yêu của cô nhỏ bé, là cô tự tạo nghiệp.
Tổng giám đốc Triệu ăn thiệt thòi, cảm thấy không cam lòng. Ông ta là người đầu tiên đưa tay ôm Trần Hà Thu vào trong ngực, “Tổng giám đốc Nguyễn đã nói như thế thì tôi không khách sáo nữa. Vì cô mà tôi bỏ ra mấy trăm triệu mua rượu, mà chưa một lần được chạm vào tay cô. Dù thế nào thì hôm nay cũng phải đòi lại cả gốc lẫn lãi!”
Những người khác vừa nhìn, có món hời không chiếm thì phí, nên lập tức nhào tới, khà khà cười khẩy: “Làm Hoa Hồng quý giá của chị Trân lâu như thế, chậc chậc, thực sự là…”
Trần Hà Thu dùng sức cuộn người lại bảo vệ chính mình.
Rầm.
Một tiếng vang thật lớn làm cho tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.
Cửa phòng ầm một cái mở ra, người đàn ông dáng vẻ cao lớn từ cửa chậm rãi đi vào: “Mọi người đang chơi cái gì vui vậy?”
Tổng giám đốc Triệu đang ôm Trần Hà Thu, trong mắt tỏa ra sắc xanh: “Thì ra là Tổng giám đốc Lê, Tổng giám đốc Nguyễn đã nhường người đẹp Hoa Hồng ở Dạ Yến cho chúng tôi chơi. Gương mặt này, vóc dáng này, quá đẹp rồi. Nếu Tổng giám đốc Lê có hứng thú, ngài có thể chơi trước?”
Trần Hà Thu bình tĩnh lại, tạm thời thấy rõ người tới là ai.
Người này… Không phải vừa nói mình là người phụ nữ của anh ta sao… Người tốt?
Cô giãy giụa rời khỏi ngực của tổng giám đốc Triệu, nặng nề ngã xuống đất, chật vật bò về hướng anh ta: “Cứu tôi, van xin anh, mau cứu tôi… A.” Một đôi giày da nặng nề giẫm lên tay cô, tiếng kêu đau nghẹn trong cổ họng, đôi mắt cô trợn trắng lên vì đau.
Chủ nhân đôi giày da lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Lê muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Tập đoàn Nguyễn Thị và Tổng giám đốc Lê luôn không động chạm nhau, tôi khuyên anh không nên xen vào chuyện bao đồng thì tốt hơn.”
Lê Anh Huy không để ý mà cười, tùy tiện ngồi trên ghế sa lon, nhìn Trần Hà Thu đang nằm sấp trên mặt đất: “Tổng giám đốc Nguyễn đừng hiểu lầm, tôi cũng chỉ đến tìm niềm vui thôi, không cần đề phòng tôi như thế.”
Anh ta ngồi xuống, nhẹ nhàng nâng mặt Trần Hà Thu lên, nhìn cô: “Vừa rồi không nhìn kỹ, bây giờ nhìn kỹ thì quả nhiên danh bất hư truyền. Ánh mắt của chị Trân thật sắc bén.”
Nước mắt Trần Hà Thu chảy xuống, chân Nguyễn Hoàng Phúc giẫm lên tay cô không có ý muốn dời đi, cảnh giác nhìn Lê Anh Huy: “Tổng giám đốc Lê cảm thấy hứng thú?”