Chương 106:
Nhưng lần này, không có phản hồi?
Trong lúc giằng co điện thoại cô đã bị ngắt rồi sao?
Trái tim Trần Hà Thu chợt trùng xuống.
Nhưng giây phút tiếp theo, giọng nói của Trần Linh Nhi lại vang lên trong điện thoại: “Cô bỏ cuộc đi, Hoàng Phúc sẽ không đến cứu cô đâu.”
Trần Hà Thu hét lên: “Trần Linh Nhi?! Nguyễn Hoàng Phúc ở đâu ?!”
“Anh ấy sao, lúc tôi đến thì anh ấy đang họp, sau đó vội vàng chạy ra ngoài nói là đi tới hộp đêm Dạ Yến, nhưng nhìn thấy tôi đến nên quyết định không đi nữa. Bây giờ đang bảo thư ký đi mua dâu cho tôi.”
Tuyệt vọng, cuối cùng Trần Hà Thu cũng thực sự tuyệt vọng đến tột cùng.
Cô lẽ ra phải biết rằng đối với Trần Linh Nhi, Nguyễn Hoàng Phúc sẽ không thèm để ý đến sự sống chết của cô chứ.
Nguyễn Hoàng Phúc sẽ không quan tâm cô đang ở đâu và liệu cô có bị cưỡng hiếp hay không.
“Em gái, chịu thua rồi sao?” Người đàn ông lấy điện thoại từ trong túi quần cô ra, cúp máy trước mặt cô: “Nghe lời anh trai, phục vụ anh thật tốt, anh cũng sẽ mua dâu cho em ăn…”
“Hãy buông tha cho tôi đi…”
“Cũng đã ở trên giường rồi, làm sao có thể thả em đi chứ?” Người đàn ông nói xong thì định vồ lấy cô: “Đến đây, để anh trai chăm sóc tốt cho em, aaaaaa!!!”
Một lực mạnh bất ngờ lật nhào người đàn ông khiến anh ta đập mạnh xuống sàn nhà kèm theo một tiếng vang lớn.
Trần Hà Thu kinh hoàng kéo quần áo của mình, nhìn người đàn ông một mình đánh lại năm người, đánh ngã xuống đất toàn bộ những người đàn ông xấu.
Lê Anh Huy ngồi xuống cái bụng béo ục ịch của người đàn ông kinh tởm kia, huýt sáo phù phiếm nói: “Đối phó với loại người này, Nguyễn Hoàng Phúc kia cũng không có tác dụng, phải nói chuyện bằng nắm đấm.””
Anh ta kéo tay của Trần Hà Thu, một phát kéo cô lên.
Quần áo của Trần Hà Thu vốn là áo sơ mi rộng, lúc này đã bị người đàn ông bỉ ổi kia xé rách không còn hình dáng gì. Lê Anh Huy chửi rủa một câu, cởi áo khoác của mình quấn chặt lấy cô, mùi thuốc lá nồng nặc và mùi mồ hôi trên người đàn ông lập tức khiến cho không khí xung quanh cô dâng lên một tầng hormone nam tính.
“Hắt xì.”
Trần Hà Thu xoa xoa cái mũi, muốn cởi áo ra trả lại anh ta.
Lê Anh Huy lại hiểu nhầm, cười ha ha: “Chê hôi?”
“Không có.” Trần Hà Thu vẫn chưa đến nỗi không biết tốt xấu như vậy, chỉ có thể giải thích: “Nơi này…không phải địa bàn của anh, để người của anh nhìn thấy tôi mặc áo của anh…có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh dự của anh.”
Lê Anh Huy bỗng nhiên bật cười, đặt mông ngồi trên cái bụng bia của gã bỉ ổi kia, chỉ nghe gã bỉ ổi kêu đau một tiếng muốn giãy giụa đẩy Lê Anh Huy ra để đứng lên. Một giây sau, anh ta dùng một nắm đấm thép mạnh mẽ như gió lốc đấm vào khuôn mặt mập mạp: “Con mẹ nó, câm miệng lại cho ông!”
Gã bỉ ổi bị đau kêu oái một tiếng, gầm thét: “Lê Anh Huy, mẹ mày, mày chờ đó cho tao, chờ tao về nói với thái tử gia của bọn tao, nhìn xem mày còn được sống yên ổn mấy ngày!”
“Mày muốn dùng thái tử gia để dọa tao?”