Trời còn chưa sáng, trong bóng tối Ngô Thế Huân đã chậm rãi mở mắt, đôi mắt kia đã sớm không còn vẻ mệt mỏi lúc này lại đang thâm trầm nhìn về một hướng, sau đó lại nhìn Lộc Hàm đang ở bên cạnh mình ngủ say.

Không phải anh nghĩ nhiều, tình tiết tối qua làm anh trong chớp mắt liền không còn tâm trạng muốn làm loạn mà chỉ còn lại cảm giác lo sợ.

Vì vậy anh đành phải nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, rồi an ủi vỗ về Lộc Hàm đã mệt cả ngày nên nhanh chóng nghỉ ngơi.

Hiện tại, chắc cũng chưa đến 5,6 giờ sáng, công việc quay phim sẽ bắt đầu từ lúc 7h, thực ra là vì quá lo lắng nên Ngô Thế Huân mới khó ngủ, anh rất muốn ngay lập tức chạy đến chỗ Lâm Tranh nói chuyện, mau chóng điều tra chuyện kia nhưng lại không muốn quầy rầy đến Lộc Hàm đang ngủ.

Cậu có nhiều lúc ngủ không sâu đây là thói quen dần được hình thành từ lúc tin đồn của hai người nổ ra, vì vậy có thể nói làm người nổi tiếng rất dễ bị chứng uất ức, dẫu sao ở sau lưng công chúng cũng chỉ có một mình nghệ sỹ là người phải chịu đựng tất cả những lời lẽ châm chọc.

Trong sự lo lắng, Ngô Thế Huân ngây cả người ra chẳng dám ngồi dậy, chỉ sợ Lộc Hàm tỉnh lại, nên cứ thế ngây ngốc suy nghĩ, bất giác không biết đã qua bao lâu đồng hồ báo thức từ điện thoại vang lên.

“Dậy rồi sao?”

Ngô Thế Huân cúi xuống thân mật đụng chạm chóp má của Lộc Hàm, nhìn gò má cậu vì ngủ say mà hơi đỏ lên, không kiềm được mà khẽ mỉm cười.

Lộc Hàm chớp chớp mắt, xoay người với xuống điện thoại từ trên tab đầu giường, xem một lúc.

Sau đó cậu xoay người lại nhìn Ngô Thế Huân, nói: “Anh mau về đi, đợi lát nữa mọi người đều dậy cả lại dễ bị phát hiện.”

Cho dù có đang vô cùng muốn lao đến chỗ Lâm Tranh, nhưng Ngô Thế Huân vẫn giả bộ bất mãn trêu chọc nói: “Mới ngủ dậy đã đuổi anh, nhẫn tâm!”

Sau đó phải cúi đầu tức tốc hôn một cái, mới bắt đầu đứng dậy mặc quần áo.

Lúc Ngô Thế Huân vội vội vàng vàng xông vào phòng Lâm Tranh, anh còn đang đánh răng rửa mặt. Trong miệng ngậm bàn chải đánh răng, vừa nhìn vào gương để đánh, vừa nghe Ngô Thế Huân ở đằng sau nói về “chuyện gấp”.

Vốn dĩ còn cho là Ngô Thế Huân lại bày ra cái trò gì, nhưng sau đó nghe mãi, Lâm Tranh cũng dần trở nên nghiêm túc, xem ra chuyện kia đúng là không đơn giản.

Lâm Tranh lập tức lấy điện thoại, như là tìm cái gì.

Ngô Thế Huân liền hỏi: “Sao thế?”

Lâm Tranh nói: “Hỏi Tiểu Bàn cụ thể chuyện hôm qua.”

Lời vừa nói ra, Ngô Thế Huân đã lập tức ngăn lại nói: “Không được!”

Lâm Tranh hoài nghi nhìn anh, rồi lại nghe Ngô Thế Huân nói: “Tiểu Bàn lắm mồm, hỏi nhiều cậu ấy sẽ lo lắng, ngộ nhỡ không cẩn thận nói ra, vậy Lộc Hàm nhất định sẽ không thể chuyên tâm quay phim nữa!”

Trầm ngâm suy nghĩ một lát, Lâm Tranh cũng gật đầu, nói: “Tôi cũng khinh suất quá!”

Vì vậy tranh thủ lúc thời gian Ngô Thế Huân và Lộc Hàm đi quay phim, Lâm Tranh rất nhanh đã đi đến địa điểm tổ chức bữa tiệc tối qua, dùng một chút quan hệ và nhân lực thành công lấy được video từ camera giám sát của căn phòng đó trong tối hôm qua.

Từ đoạn video của camera giám sát có thể thấy, giữa khoảng thời gian Lộc Hàm bước vào căn phòng và đến lúc Tiểu Bàn bước vào, đích thực Khang Tụng cũng đã bước vào căn phòng đó.

Anh ta ở trong đó suốt 20 phút đồng hồ.

Hơn nữa còn có chi tiết càng khiến Lâm Tranh cảm thấy có vấn đề, chính là người phụ trách camera giám sát nói nới anh, tối qua sau khi bữa tiệc kết thúc, đã có người sử dụng quan hệ mà sao y một phần của camera giám sát.

Chân tướng giống như nước lạnh từ đỉnh đầu đổ xuống, cảm giác bất an mãnh liệt tràn lên đại não. Lâm Tranh nỗ lực nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, một mặt nghĩ đến sự nóng nảy gấp gáp của Ngô Thế Huân sau khi biết sự thật, một mặt lại khó tránh có cảm giác Lộc Hàm mệnh khổ, từ lúc ra mắt đến nay trên người vẫn mãi luôn không ngừng phát sinh những chuyện bất ngờ không lường trước được.

Khi tin đồn nổ ra, chính là thời khắc dễ lưu lại ấn tượng của nghệ sĩ vào lòng công chúng nhất, nhưng loại con đường hắc hồng như thế căn bản không phù hợp với con đường hình tượng thanh xuân của Lộc Hàm.

“Cho nên bây giờ mọi thứ đều rõ ràng rồi, tuyệt đối có vấn đề, hơn nữa là do Khang Tụng bày ra.” Ngô Thế Huân lẩm bẩm nói một mình.

Anh ngồi trên sô pha, Lâm Tranh ngồi bên cạnh, trước mặt là đoạn video của camera đang mở trong laptop trên bàn trà.

Hai mươi phút đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đầu tiền, ắt hẳn sẽ không nghiêm trọng đến mức bị xâm phạm, dù sao Lộc Hàm cũng không có chút thương tổn nào. Vậy thì là cái gì? Không có chút manh mối nào, làm anh cảm thấy vừa phiền lòng vừa đau đầu.

Ngô Thế Huân bỗng nhiên nói: “Giúp tôi tìm phương thức liên lạc với Khang Tụng!”

Lâm Tranh hỏi ngược lại: “Cậu muốn trực tiếp tìm anh ta? Đừng kích động, thân phận của cậu không cho phép, một cái tin nhắn tuỳ tiện lộ ra cũng là tin hot đầu bảng, đều sẽ trở thành điểm yếu cho người ta nắm!”

Ngô Thế Huân cực kỳ khó chịu, cứ nghĩ đến Lộc Hàm bị cái tên kia làm gì ác ý, là đầu anh lại đau, gấp gáp muốn giải quyết mà không thể làm được gì, thật khiến con người ta muốn vỡ tan.

Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa rất ngắn, các cảnh quay phim buổi chiều vẫn tiếp tục. Vì tâm trạng bị ảnh hưởng nên Ngô Thế Huân bị NG vô số lần, trên khuôn mặt của đạo diễn Vương đã có chút hơi không hài lòng. Lộc Hàm lo lắng hỏi anh có phải không được nghỉ ngơi đủ hay không, nhưng anh cũng chỉ dùng nụ cười để an ủi cậu, nói với cậu đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Lo lắng còn kéo dài đến tận buổi tối.

Đang ăn cơm tối, Ngô Thế Huân đột nhiên nhận được một tin nhắn từ số điện thoại lạ.

Một bức ảnh.

Sau khi mở ra, nhất thời buông rơi đôi đũa món rau đang gắp cũng rơi trên mặt bàn.

Lộc Hàm nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Ngô Thế Huân, chỉ nhìn thấy anh đang nhìn trừng trừng vào điện thoại, một lời cũng không nói.

——————————————————

“Cậu thực sự cứ như thế này mà tự mình đi gặp anh ta sao?”

Lâm Tranh mặt đầy lo lắng, nhìn bãi đậu xe tại khách sạn đã hẹn trước, anh đang từ từ giảm tốc độ.

Ngô Thế Huân ngồi ở ghế phụ, đôi lông mày nhíu lại, anh nhìn về phía trước, ánh mắt tăm tối đang nhìn chằm chằm vào những cửa sổ sáng đèn của toà nhà cao tầng.

Anh chỉnh lại cà vạt, ánh mắt không hề rời đi, trả lời: “Hắn muốn tôi đến!”

Hơn nữa nếu Khang Tụng không muốn tôi đến, tôi cũng sẽ đến.

Chiếc xe ổn định tại một vị trí trong bãi đậu xe, Lâm Tranh vẫn là không an tâm, anh luôn cảm thấy một ngôi sao nổi tiếng như Ngô Thế Huân đích thân đến tìm Khang Tụng, mục đích còn là vì mối quan hệ đồng tính trong giới giải trí, nghĩ thế nào loại người tiểu nhân như Khang Tụng cũng sẽ giở trò quay lén hoặc thu âm lén gì đó.

Tuy là Ngô Thế Huân nói trong tình huống như thế này, Khang Tụng sẽ không làm ra loại chuyện đó, nhưng để đảm bảo Lâm Tranh vẫn yêu cầu Ngô Thế Huân mang theo máy nghe lén, nếu như anh có nói gì không an toàn Lâm Tranh sẽ gửi tin nhắn nhắc nhở.

Sau khi nhân viên phục vụ đưa Ngô Thế Huân đến trước cánh cửa căn phòng đã bao trước, anh mới từ từ bước vào. Thời khắc này, từ trên mỗi tế bào trên cơ thể anh đều toát ra một cỗ khí tức lạnh lẽo, vừa vào cửa đã nhìn thấy bóng lưng một người đang xoay lưng lại với cánh cửa, tựa như chỉ cần nhìn bóng lưng đằng sau cũng thấy được điệu bộ chậm rãi uống trà của người đó, lại càng nghĩ đến vẻ thản nhiên ưu nhã tựa như không có chuyện gì của hắn ta. Nghĩ tới đây, lại càng làm người khác cảm thấy lửa giận bốc lên, mỗi giây mỗi phút đều muốn vứt bỏ đi cái giá của bản thân mà hung hăng lôi hắn đánh cho một trận.

Nhưng lại nghĩ đến thân phận, gia giáo, giải quyết vấn đề cũng không thể lỗ mãng như vậy. Hơn nữa làm thế kia chỉ có thể giải quyết nỗi giận nhất thời, chứ không thể giải quyết căn nguyên vấn đề.

Căn phòng được đặt điều kiện rất tốt, mùi hương gỗ thanh thoát, bài trí thập phần tinh xảo. Phối với chiếc bàn gỗ chân ngắn và bàn trà đầy đủ đạo cụ, nếu như không có sự tồn tại của Khang Tụng, Ngô Thế Huân sẽ thấy mọi thứ ở đây đều vô cùng dung hợp.

Nhìn thấy Ngô Thế Huân ngồi xuống, Khang Tụng ngạc nhiên mà ồ lên một tiếng, đồng thời nói: “Ngô tiên sinh, anh đến rồi à?”

Nhưng mà Ngô Thế Huân đối với khuôn mặt mỉm cười kia không có một tia hảo cảm, chỉ muốn đi thẳng vào vấn đề, nhìn xem tên điên này rốt cục muốn gì.

Vì vậy, Ngô Thế Huân ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Khang Tụng, nói: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Xem ra người đến đây một chút cũng không dễ nói chuyện, Khang Tụng có chút tiếc nuối nói: “Không cần phải gấp gáp vậy mà, tôi biết là anh rất quan tâm những bức ảnh đó.”

“Những bức ảnh?”

Ngữ khí của Ngô Thế Huân đột nhiên trở nên lạnh lẽo, vào lúc điện thoại của Ngô Thế Huân nhận được bức ảnh “kiều diễm” kia, anh đã biết nhất định Khang Tụng nhất định còn rất nhiều mà không đem ra thôi. Nhưng lúc này khi nghe người kia cố ý nói bằng cái dáng vẻ như được sủng hạnh, Ngô Thế Huân thật sự đã giận đến mức không còn muốn giữ gìn hình ảnh nữa.

Khang Tụng ở phía đối diện lại như ra vẻ vô tình để lộ, cười bất lực nói: “Đừng để ý như thế, chỉ là sở thích của bản thân.”

Khang Tụng nhìn Ngô Thế Huân đã không còn muốn cùng mình nhiều lời, cho nên hơi trầm ngâm một chút, rồi mới tiếp tục nói: “Tôi biết là Ngô tiên sinh và Lộc Hàm đại khái hai người yêu nhau…”

Lời còn chưa nói hết, Ngô Thế Huân đã vô cùng không lịch sự cắt ngang: “Không phải là đại khái!”

Khang Tụng cười bất lực, một bộ dạng tuỳ cậu muốn nói thế nào anh đây không tức giận, tiếp tục chậm rãi nói: “Nhưng mà điều này cũng không thể chắc chắn, tình cảm của hai người là tự nhiên mà có. Theo như tôi được biết, Ngô tiên sinh vì để phát triển sự nghiệp cho Lộc Hàm mà tốn không ít công sức, người đàn ông có sức hấp dẫn nhất nhì Trung Quốc như anh tự nhiên sẽ có năng lực làm ra những chuyện như thế. Nhưng mà cũng không thể loại trừ khả năng, mối quan hệ của hai người được tạo nên bởi sự dựa dẫm vào nghề nghiệp.”

Nói đến đây, Ngô Thế Huân đã nghe không ra tên kia muốn biểu đạt cái gì, đây là muốn phân tích tình cảm của bọn họ đã đi đến mức độ ổn định sao?

Dưới bãi đậu xe, thông qua máy nghe lén Lâm Tranh cũng mặt đầy ngơ ngác, trong lòng thầm nghĩ tên con lai này cuối cùng là muốn gì?

Khang Tụng lại tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Nếu như anh đã có mê lực như thế, người theo đuổi ắt hẳn cũng không ít, hà tất phải giữ chặt lấy một người mới? Hơn nữa, một nơi như giới giải trí lúc nào cũng có thể sinh ra hoa thơm cỏ lạ, yêu đương nam nữ còn không dễ nói, càng không nói đến đồng tính.”

“Nếu như nói là muốn được ủng hộ sự nghiệp, tôi cảm thấy bản thân mình giúp Lộc Hàm lại càng dễ dàng hơn, hoàn toàn không cần để ý đến thân phận cũng như lo sợ nếu như chuyện bị bại lộ. Vì vậy, anh có thể suy nghĩ đến chuyện buông tay không?”

Lâm Tranh dưới bãi đậu xe: “…”

Tên con lai này, não có hơi tàn thì phải…

Ngô Thế Huân cảm thấy những lời nói kia thực sự quá nực cười, liền hỏi ngược lại: “Anh đây là đang uy hiếp tôi? Dùng mấy cái thủ đoạn rẻ tiền để chụp những bức ảnh kia?”

Khang Tụng vội vàng giải thích: “Không không, không hề có ý uy hiếp, chỉ là sở thích cá nhân thuần tuý là để tự hưởng thụ. Anh không cần lo lắng cho sự an nguy riêng tư của Lộc Hàm!”

Lâm Tranh: “…”

Bệnh của tên con lai này cũng quá đặc biệt đi, hơn nữa lại dùng cái giọng điệu vô cùng nghiêm túc mà nói chuyện “xâm phạm” vợ yêu của Ngô Thế Huân, đúng là…

Ngô Thế Huân quả thật là không nói gì được nữa, vô cùng không kiên nhẫn mà xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay. Cuối cùng, anh nhìn Khang Tụng cảnh cáo: “Không cần biết bây giờ anh đang nghĩ đến kế hoạch gì, chỉ cần là có liên quan đến Lộc Hàm, tất cả bây giờ đều dừng lại hết cho tôi. Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh, đừng có khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi!”

Nói xong, Ngô Thế Huân không hề dừng lại lập tức đứng dậy, không cần câu trả lời của Khang Tụng liền đi luôn, sau khi ra khỏi cửa tiếng đóng cửa to đến nỗi cũng làm lỗ tai Khang Tụng phát đau.

Sự phẫn nộ ban nãy của Ngô Thế Huân, quả thực đã có tác dụng nhắc nhở Khang Tụng, hắn cau mày lại tỏ ý bất lực. Căn cứ vào kết quả điều tra về Ngô Thế Huân, chỗ dựa của anh ta vững như bàn thạch nếu như trực tiếp đối diện đúng là tự tìm cái chết.

Nghĩ tới đây, Khang Tụng thở dài mím môi lại, sau đó cầm lên điện thoại trên mặt bàn, mở một tập tin đã ẩn đi nhấn vào một bức ảnh.

Đập vào mắt là thân trên để trần của Lộc Hàm đang dựa vào ghế sô pha, thắt lưng trên chiếc quần cũng đã được cởi ra còn hơi nhìn thấy thấp thoáng đường viền của chiếc quần trong màu xanh lam. Hai má của thanh niên hây đỏ, mái tóc đen rũ xuống, hai mắt nhắm lại, cần cổ trắng nõn còn ẩn ẩn một hai cái dấu hôn chưa phai hết, cái này hiển nhiên là do Ngô Thế Huân lưu lại.

Khang Tụng lật xem từng bức từng bức, nhất thời cảm thấy buông tay một đối tượng ưng ý thế này thì cực kỳ đáng tiếc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play