*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đạo diễn Vương Tống Vĩ ngồi trên ghế sô pha, trong tay là một cốc trà còn nóng, nhẹ nhàng đưa lên miệng thổi hai hơi rồi mới nhấp một hụm nhỏ.

Ngồi ở hai bên đầu sô pha, là Lộc Hàm và Lâm Tranh, bên kia là Tiếu Nhất Lâm và người đại diện của cậu ta đang ngồi ngay ngắn.

Lộc Hàm và Tiếu Nhất Lâm lúc này đều đang rất nghiêm túc đọc tờ giấy A4 mà đạo diễn Vương Tống Vĩ phát cho mỗi người, trên giấy in nội dung một cảnh phim và lời thoại trong 《Tầm mịch》.

Lâm Tranh có hơi thất vọng, bởi vì anh biết lúc thử vai vì để đảm bảo công bằng cho nên những người đến casting cùng một vai, sẽ diễn ra ở nơi công cộng, ở trước mặt đối phương mà diễn. Cho nên cũng chính là có nghĩa, anh bắt buộc phải đưa Lộc Hàm đến chỗ Vương Tống Vĩ, còn phải đụng mặt với Tiếu Nhất Lâm và người đại diện của cậu ta.

Tuy rằng không rõ bàn tay thúc đẩy con đường phát triển phía sau của Tiếu Nhất Lâm là ai, nhưng nếu có thể biết người đại diện của cậu ta là ai thì cũng có thể có ích cho việc phán đoán ra cậu ta đến từ công ty nào, thậm chí còn có khả năng biết được cậu ta đang có liên hệ với cao tầng nào.

Nhưng mà sự thật lại hoàn toàn ngược lại, đi cùng với Tiếu Nhất Lâm là một khuôn mặt mới, Lâm Tranh căn bản không quen cho nên rất khó để đoán ra ai là người ở phía sau tác động.

Lộc Hàm đọc đến say mê, nhưng mà vẫn còn có cảm giác có chút khẩn trương dù sao đối thủ cạnh tranh cũng đang ở ngay đối diện.

Trên tờ giấy A4 là miêu tả giai đoạn vào năm thứ ba đại học của Lương Thần và Thời Thu Tập. Vào một buổi chiều, Lương Thần tại nhà trọ mà Thời Thu Tập thuê ở bên ngoài trường đang ngồi viết báo cáo thực hành hè. Lương Thần viết xong trước, giống như được giải thoát mà vứt bút lên mặt bàn, duỗi người một cái, sau đó lại nhìn sang Thời Thu Tập đang nghiêm túc vẽ phác họa.

Cậu nghiêng đầu qua, nhìn thấy trên tập giấy phác họa là bộ dạng của mình đang dần hiện hữu, không kiềm được mà “wa” lên một tiếng, thế mà lại bị Thời Thu Tập trừng mắt nhìn, nói: “Đã nói là cậu không được cử động rồi mà…Đi đi đi, đi rót một cốc nước quả tới đây!”

Lúc Lương Thần quay trở lại, Thời Thu Tập vừa vẽ xong nét cuối cùng, sau đó lại lật sang trang khác, nói: “Lại ngồi chỗ kia đi, mình lại nghiên cứu vẽ dáng cậu đang uống nước quả.”

Thời Thu Tập an tĩnh ngồi vẽ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Lương Thần, trong lúc buồn chán, Lương Thần bắt đầu từ từ khơi mào nói chuyện.

“Kể cậu nghe một chuyện!” Lương Thần ngại ngùng cười nói.

Thời Thu Tập không cho là có việc gì, tiếp tục nghiêm túc vẽ, rồi mới trả lời: “Cậu nói đi!”

Lương Thần do dự một chút, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Mình và Đồng Hân ở bên nhau rồi!”

Trên giá vẽ, một đường bút đang vẽ lại khựng lại giữa không trung, sau đó hơi khẽ run run, rồi mới chậm chậm trở lại trang giấy tiếp tục vẽ.

Thời Thu Tập làm bộ như không quan tâm đến, trêu chọc nói: “Cuối cùng phim giả thành thật rồi hả?”

Lương Thần cười hắc hắc một tiếng, lại uống một hụm nước quả.

Sau đó hai người lại tiếp tục cảnh người nói người không mà đối thoại.

Cảnh phim rất ngắn, đoạn này đối với vai diễn Lương Thần của Ngô Thế Huân không hề có độ khó, dù sao anh cũng không phải biểu đạt cảm xúc. Nhưng đối với Lộc Hàm và Tiếu Nhất Lâm mà nói, thử thách với hai người họ lại cực lớn.

Là bạn thân trong bộ phim của Lương Thần—Thời Thu Tập, nghe được tin người mình thích cùng với hoa khôi của trường mà tin đồn đã truyền đến ồn ào ở bên nhau, trong nháy mắt không thể nghi ngờ mà trở nên hốt hoảng luống cuống, huống chi lại vào thời khắc an tĩnh, bốn bề yên lặng như thế này.

Không có tiếng ồn ào của sân bóng rổ, cũng không có tiếng cười nói vui vẻ từ quán cafe, lại càng không có tiếng huyên náo của KTV, hết thảy những cảm xúc nho nhỏ đều bị nhất cử nhất động của mình không giữ được mà biểu lộ ra.

Thời Thu Tập trong kịch bản là con người với hình tượng an tĩnh trầm ổn, lúc này vừa đang nỗ lực khống chế cảm xúc trong lòng không nói rõ được mất mát, vừa dùng danh nghĩa bạn thân không gì không tâm sự được cùng Lương Thần nói chuyện phiếm.

Ngữ khí cũng như hành động của Thời Thu Tập không được lộ rõ vẻ cứng ngắc, cũng không được để lộ ra việc cậu không có hứng thú với chuyện yêu đương mới tiết lộ của Lương Thần.

Cho nên Lộc Hàm bọn họ thứ phải thử thách, chính là giữa đoạn hội thoại nhiệt tình lại để lộ ra cảm giác lúng túng và mất mát.

Đoạn này đối với việc nắm bắt chắc được cảm xúc rất cao.

Nếu diễn quá tùy hứng, sẽ làm cho người khác cảm thấy Thời Thu Tập vốn không yêu thầm Lương Thần, nhưng nếu diễn quá màu mè, lại khiến có người khác cảm thấy hình tượng Thời Thu Tập quá nữ hóa, hoàn toàn mất đi những bất đồng với tình yêu của nam nhân.

“Vậy thì, hai người cảm nhận mấy phút rồi chúng ta bắt đầu. Còn về phần trình tự, dùng bốc thăm quyết định đi!” Vương Tống Vĩ đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo nói.

Ông lôi ra hai tờ giấy, giơ tay ra trước mặt Tiếu Nhất Lâm sau đó cậu ta rút trước, tiếp theo mở ra chính là chữ “Trước.”

Lộc Hàm không tự nhiên mà hơi mím môi lại, cùng Tiếu Nhất Lâm nhìn thẳng vào mắt nhau một cái, nhưng lại không có cảm giác nhìn ra ánh mắt của đối phương có địch ý.

Đạo diễn Vương Tống Vĩ thu lại tờ giấy, vứt vào sọt rác, sau đó đưa Lộc Hàm và Tiếu Nhất Lâm sang phòng bên cạnh, bên trong đã bày biện đủ cả giá vẽ và bàn sách, cùng cửa sổ có ánh nắng chiếu vào.

Ở gian phòng bên kia có một bức tường ngăn, Lộc Hàm cũng đi theo qua đó, còn đang hoài nghi sau đó liền nhìn thấy trong căn phòng có một giá đỡ máy quay phim.

Vương Tống Vĩ chỉ đạo quay phim, cùng bọn họ nói: “Để cho công bằng, và cũng để cho hai cậu có thể chuyên tâm diễn, cho nên khi mỗi người các cậu diễn sẽ đều diễn ở phòng có đặt máy quay này, không lo bên ngoài ảnh hưởng. Đương nhiên, mỗi biểu hiện của các cậu đều sẽ được máy quay ghi lại rõ nét, sau khi chọn góc, hình ảnh quay thử sẽ được công khai với hai cậu.”

“Được rồi, các cậu mau quen thuộc với hoàn cảnh đi, nghệ sĩ đóng vai Lương Thần cũng sắp đến rồi!”

Nói xong, đạo diễn Vương Tống Vĩ xoay người lại định đi ra ngoài.

Nhắc đến “nghệ sĩ đóng vai Lương Thần”, Lộc Hàm thập phần không biết làm sao.

Sáng sớm hôm nay, Ngô Thế Huân lại một lần nữa ép chặt Lộc Hàm xuống giường, xiêu xiêu vẹo vẹo mà muốn một lần tiếp xúc sâu sắc.

Cậu đã cảm thấy rất rõ ràng là anh đã thấy trống rỗng đến muốn nổ tung rồi, dù gì cách lần lăn giường lần trước của hai người cũng đã là một khoảng thời gian khá dài. Nhưng mà với cái chuyện dây dưa đó, Lộc Hàm lại lo Ngô Thế Huân không biết nặng nhẹ mà làm loạn, ví như lưu lại trên thân cậu dấu vết ái muội nào thì làm sao, lại ví như làm cho cậu eo mỏi chân run, đến lúc đó đạo diễn Vương lại cho rằng cậu là người tùy tiện, để lại ấn tượng như thế cũng không hay.

Cho nên cậu đành cự tuyệt, kiên quyết phản đối!

Cũng may mà Lâm Tranh đột nhiên đến sớm, nói việc thử vai buổi tối lại chuyển sang buổi sáng, nhanh chóng đốc thúc hai người mau dậy, Ngô Thế Huân thành công không còn lý do gì mà để quấn lấy Lộc Hàm nữa.

Trước khi ra khỏi cửa, Lâm Tranh không cho Ngô Thế Huân cùng bọn họ đi đến chỗ đạo diễn Vương, nói là để tránh hiềm nghi vì vậy để anh tự mình một lát nữa hẵng đi. Nói xong Lâm Tranh liền đi, mang theo khuôn mặt tràn đầy “thương hại” của Lộc Hàm, lưu lại Ngô Thế Huân tựa như bị “bỏ rơi”.

Hiện tại người nào đó phải làm ra cái vẻ vừa mới đến, nghĩ thôi cũng thấy đáng thương, đồng thời Lộc Hàm cũng thầm cầu mong cậu sẽ giành được vai diễn này.

Sau đó sau đó sau đó!!!

Để Ngô Thế Huân đạt được mong ước cũng không phải không thể…dù sao cũng là người yêu…

Có tiếng chuông cửa truyền đến, Lộc Hàm giật mình, sau đó định làm ra cái dáng vẻ bình tĩnh tiếp xúc cho quen với cảnh phim, lại đột nhiên cảm thấy đấy không phải là ánh mắt trong suốt của phản ứng khi nhìn thấy nam thần quốc dân nên có, cho nên vô cùng tuỳ ý mà cố gắng nghểnh cổ lên nhìn ra phía ngoài một cái.

“Xin chào đạo diễn Vương!” Ngô Thế Huân vừa vào cửa đã cười nói thân thiện, còn vươn cánh tay ra trước cùng đạo diễn Vương bắt tay.

“Mau vào đi!” Đạo diễn Vương thập phần ôn hoà, trên khuôn mặt còn mang theo ý cười.

Lộc Hàm trong lòng thầm nghĩ cách biệt đúng là quá lớn, đại minh tinh đúng là được người khác yêu thích. Rõ ràng lúc nãy đạo diễn Vương rất nghiêm khắc, bây giờ nhìn thấy diễn viên mình yêu thích lại lập tức trở nên hoà nhã rồi!

Đạo diễn Vương đưa Ngô Thế Huân vào phòng, vừa dẫn đường vừa nói: “Nào, chỗ diễn thử ở đây, còn đây là hai người hợp tác với cậu.”

Ngô Thế Huân vừa vào phòng đã bị bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chặp vào, nhưng bắt mắt nhất là ánh mắt ghét bỏ của Lâm Tranh.

Anh luôn cảm thấy, Lâm Tranh lúc nào cũng dùng ánh mắt “giả bộ nghiêm chỉnh làm gì”, mỗi lần Ngô Thế Huân và Lộc Hàm xuất hiện cùng nhau ở nơi nhiều người.

Nếu như không sớm sắp xếp người đại diện mới cho Lộc Hàm, Lâm Tranh đại khái sẽ phát điên mất.

“Xin chào mọi người, tôi là Ngô Thế Huân.” Ngô Thế Huân cười dịu dàng, lịch sự mà hơi khẽ gật đầu.

Tiếu Nhất Lâm bởi vì “chuyện tốt” đã từng làm qua, cho nên nhìn thấy Ngô Thế Huân không khỏi cảm thấy xấu hổ. Dù sao cậu ta cũng cùng Ngô Thế Huân quay phim từ rất lâu rồi, nhưng vẫn luôn cảm thấy lúc nào anh cũng không có thiện ý với cậu ta.

Vương Tống Vĩ nói lại một lượt những lời ban nãy cho Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân cũng vô cùng nghiêm túc nghe.

“Được rồi, vậy chúng tôi sẽ lập tức bắt đầu nhé!”

Sau đó mọi người từ trong căn phòng bước ra, Lộc Hàm từ đầu đến cuối vẫn đi sau Lâm Tranh, tránh không đi quá gần Ngô Thế Huân, cũng không có lý do gì mà làm thế.

Lộc Hàm là người cuối cùng, cho nên cậu tìm lấy một cái ghế yên lặng rồi ngồi lên, kịch bản trong tay đã bị cầm chặt đến có hơi nhàu, cậu cau mày lại rồi dùng lực vuốt cho thẳng lại.

Sau đó Lộc Hàm ngẩng đầu lên nhìn mọi người, vô tình mà lại nhìn qua thấy Ngô Thế Huân đang đứng bên cạnh sô pha, hai mắt nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt có chút kỳ lạ.

Trong nháy mắt liền cảm thấy thật ngại ngùng!

Cũng không phải là ở nhà! Nhìn gì mà nhìn!

Chỗ này không phải là nơi rất nghiêm túc sao?

Vương Tống Vĩ đeo kính vào ngồi bên cạnh cửa, cúi đầu xem kịch bản, ngẫu nhiên lại quan sát xung quanh, vô tình lại nhìn thấy ánh mắt giao nhau của hai người nào đó, sau khi có chút hoài nghi, biểu tình của ông lại trở về tự nhiên như chưa có chuyện gì, chỉ hơi khẽ mỉm cười.

—————————————–

Tiểu kịch trường

Tiếu “sen trắng”: Nam thần Thế Huân lúc nào cũng hung dữ với tôi (khóc huhu)…

Lâm Tranh: …

Tiếu “sen trắng”: Tôi biết khi đó tung tin đồn của anh Thế Huân là do tôi bị thiểu năng 

Lâm Tranh: …

Tiếu “sen trắng”: Tôi tôi hối hận rồi! Xin hãy tha thứ cho tôi! Tôi sẽ ngoan ngoãn hợp tác với anh Thế Huân! Không làm loạn!

Lâm Tranh: (Tôi có nên nói cho cậu ta, nguyên nhân Ngô Thế Huân ghét cậu ta là vì cậu ta luôn muốn cướp vai diễn của vợ Ngô Thế Huân không?)

Ngô ảnh đế: mdzz

Vợ Ngô ảnh đế: Hứ (lạnh lùng xem kịch)

Sen trắng= ý là thanh thuần ngây thơ, nhưng đây là trong ngoặc kép.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play