Buổi sáng hơn 9h, Lâm Tranh đang nghỉ ngơi ở phòng làm việc, từ sau khi Ngô Thế Huân tự mình xin nghỉ với đoàn phim, cũng làm cho cái người quản lý như anh đỡ phải chạy đôn chạy đáo cùng Ngô Thế Huân đi khắp nơi quay phim.
Ngô Thế Huân nằm trên sô pha màu đen bằng da thật, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.
Anh chép miệng, nhìn trần nhà mở lời nói: “Anh nói xem cái người đứng sau Tiếu Nhất Lâm lần này, có lại giúp cậu ta đi cửa sau không?”
Lâm Tranh uống một hụm cafe, dừng lại một chút, sau đó nói: “Chắc là sẽ không đâu.”
Ngô Thế Huân ngồi dậy nhìn về phía Lâm Tranh, lập tức nói: “Cái từ “chắc là” của anh cũng thật là…nghe thấy cũng chẳng an tâm tí nào!”
Lâm Tranh không quan tâm Ngô Thế Huân đang nói xấu mình, tự mình phân tích nói: “Đạo diễn Vương Tống Vĩ có danh tiếng tốt như vậy, là bơi vì ông ấy nghiêm khắc. Bất luận là việc lựa chọn diễn viên, hay là quay phim, ông ấy đều rất nghiêm túc. Cho nên nếu nói có người dựa vào quan hệ, nhờ vả ông ấy để có vai diễn, tôi chắc tám phần là không thành công.”
Ngô Thế Huân nghe thấy thế liền rất lo lắng nói: “Thế còn hai phần nữa thì sao?”
Lâm Tranh bị doạ, dù sao câu hỏi thẳng thắn như thế được nghe từ miệng ảnh đế vẫn là có chút kỳ lạ.
Chỉ là tuỳ tiện ước lượng con số, thế mà lại bị người ta nghiêm túc xem là thật…
Cho nên anh quyết định không nói xấu Ngô Thế Huân, mà dùng thái độ nghiêm túc như vậy trả lời: “Còn có tình huống khác, ví dụ như chỗ dựa của Tiếu Nhất Lâm và đạo diễn Vương là bạn thân, cậu ta tuy là phẩm hạnh kém, nhưng năng lực của cậu ta cậu cũng không thể phủ định đúng không?”
“Về mặt năng lực diễn xuất, Lộc Hàm rất ôn hoà, nhưng cậu ta hơn Lộc Hàm ở chỗ có thêm một chút nhuệ khí. Nhưng cũng có đạo diễn thích kiểu hoa hồng có gai như cậu ta.”
Nghe được những lời này, Ngô Thế Huân bất giác có chút lo lắng, tính bất định quá lớn, ai cũng không thể nắm chắc mười phần.
Lâm Tranh nhìn Ngô Thế Huân đã yên tĩnh trở lại, xem ra là cậu ta đang lo lắng, sau đó bèn an ủi nói: “Thế này có gì đâu, Lộc Hàm có thực lực như vậy cậu còn không tin tưởng sao? Cậu ấy có thể!”
Ngô Thế Huân: “Nhưng vẫn còn những yếu tố không chắc chắn.”
Lâm Tranh bất lực nói: “Trên đời này làm gì có chuyện tuyệt đối ổn thoả chứ!”
Ngô Thế Huân thở dài, tiếp tục nói: “Vẫn nên là nghĩ cách xem, có thể giúp thì giúp một chút. Tôi không muốn thấy Lộc Hàm lại bị đẩy xuống dưới, vốn dĩ gần đây tâm trạng em ấy đã bị ảnh hưởng bởi truyện tin đồn rồi, chuyện mà càng rắc rối thêm lại càng chết dở!”
Lâm Tranh gật gật đầu, trả lời: “Tôi sẽ cố!”
Ở bên ngoài phòng làm việc, Tiểu Bàn nghe thấy câu chuyện kia đến lông tóc cũng dựng cả lên.
Cậu lén lút nhìn sang Lộc Hàm ở bên cạnh, phát hiện người kia đã cứng ngắc từ lâu, đến hít thở cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Bị tiền bối mà mình kính trọng và quản lý cách cửa đàm luận như thế, còn chưa đi thử vai, năng lực của bản thân đã bị hoài nghi, hơn nữa hình như bọn họ còn muốn giúp cậu đi cửa sau.
Đối với một diễn viên chân chính mà nói, đó là sự coi thường và ô nhục đến thế nào…
Lộc Hàm cụp mắt xuống, không hề động đậy.
Tiểu Bàn muốn mở miệng an ủi Lộc Hàm đừng nghĩ linh tinh, nhưng lại không dám nói, là sợ bị Ngô Thế Huân và Lâm Tranh ở trong phòng phát hiện.
Chính vào lúc mồ hôi trên đầu Tiểu Bàn vã ra, Lộc Hàm chợt động đậy, cậu nhẹ nhàng xoay người lại, sau đó từ từ rời khỏi, đến thang máy đi xuống.
Tiểu Bàn thấy cửa thang máy đóng lại, mới ý thức được mình không theo kịp, sau đó nhanh chóng suy nghĩ, cậu thấy vẫn là nên đi chào hỏi Lâm Tranh rồi mới đuổi theo Lộc Hàm thì thích hợp hơn.
Cho nên lúc Lâm Tranh và Ngô Thế Huân còn đang bàn chuyện của Lộc Hàm, cửa đột nhiên bị mở ra.
Hai người đều giật mình, dù sao ngữ khí nói chuyện của Ngô Thế Huân cũng không giống với cách nói khi nói về các người mới hậu bối khác, nếu để người nghe thấy sẽ thật phiền phức.
Nhìn thấy Tiểu Bàn, hai người đều thở hắt ra.
Lâm Tranh hỏi: “Vội cái gì mà xông vào như thế? Cửa cũng không gõ.”
Tiểu Bàn rất nhanh liền nói: “Anh Tranh anh Huân, hai người nói chuyện sao không đóng cửa chặt vào!”
Ngô Thế Huân cảm thấy kỳ lạ, liền cười hỏi: “Chỉ có người trong công ty, mới có thể đi qua sảnh lớn rồi mới đến được chỗ các phòng làm việc, cậu doạ gì chứ? Cũng không có người ngoài!”
Lâm Tranh bỗng nhiên cảm thấy có gì không đúng, Tiểu Bàn ở đây, vậy…
“Lộc Hàm đâu?” Lân Tranh hỏi,
Ngô Thế Huân: “???”
Tiểu Bàn mặt đầy biểu thị “anh thật thông minh”, nói: “Anh Lộc khi nãy ở trước cửa, nghe được những lời hai người nói rồi, bao gồm cả chuyện muốn đi cửa sau giúp anh ấy giành vai nữa, em thấy mặt anh ấy rất khó coi, xem chừng là tức giận rồi!”
Ngô Thế Huân: “…”
!!!
————————————————
Lộc Hàm đi vào thang máy tâm trạng vô cùng mệt mỏi, trong lòng cảm thấy cực khó chịu.
Quả nhiên mọi việc của cậu vẫn là không thuận lợi.
Muốn dựa vào năng lực bản thân để đạt được vai diễn, không những bị người ngoài tìm mọi cách khống chế, mà ngay cả người nhà mình cũng không tin tưởng, muốn dùng những cách thức không được chấp nhận khiến bản thân cậu có cảm giác mình thật vô dụng.
Tâm trạng không tốt là lại nghĩ đến liên hoàn những chuyện phiền não, ví như chuyện ân oán trước đây, lại ví như những chuyện đã trải qua trong giới giải trí, hơn nữa còn là cảm giác mình của hiện tại chỉ là con sâu trùng bám lấy Ngô Thế Huân.
Thất thần mà đi, Lộc Hàm không tự biết được mình đã đi tới cửa lớn, sau đó cậu ngó nghiêng bốn phía rồi giơ tay lên xoa xoa đầu mới phát hiện chìa khoá xe ở chỗ cậu, liền trực tiếp đi đến bãi đỗ xe định lái xe về nhà.
Đi đến bên cạnh xe, đang định mở cửa ra, thì từ phía sau vang lên giọng một cô gái.
“Lộc Hàm!”
Lộc Hàm quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ xem người đằng sau là ai, đột nhiên liền thấy trước mặt mình đều tối đen, từ mặt đến cổ xuống xương quai xanh, rồi đến ngực, đều cảm giác có chất lỏng trơn tru chảy xuống.
Người ở bên cạnh không có đi xa, cô gái kia còn nhìn Lộc Hàm đang quỳ dưới đất, sau đó dùng lời lẽ thậm tệ chửi bới cậu, hình như là nhắc đến tên của Ngô Thế Huân.
Lộc Hàm đại khái đã hiểu, cô gái này là vì chuyện tin đồn mà đến trả thù.
“Anh Lộc!”
Bên tai truyền đến tiếng của Tiểu Bàn, cô gái ở bên cạnh bèn chạy vội đi.
Tiểu Bàn lo lắng chạy qua, nhìn thấy Lộc Hàm một thân đầy mực, khiếp sợ nói: “Cái quỷ gì thế này?”
Lộc Hàm vẫn đang che lấy mắt, nói: “Chìa khoá xe trong túi quần tôi, mau đưa tôi về chung cư, tôi muốn tắm!”
Tiểu Bàn liền nghe lời đi tìm chìa khoá, đồng thời đỡ Lộc Hàm ngồi lên xe, trong thời gian này không ngừng lẩm bẩm là ai đã nghĩ ra cái loại chuyện thất đức này chứ?
Xe phi như vày về chung cư, Lộc Hàm mệt mỏi ngồi ở phía sau, Tiểu Bàn thấy cậu không muốn nói chuyện tâm trạng suy kém, không giống như bình thường hay tìm chủ đề trao đổi.
Về đến chung cư, Tiểu Bàn mới là lần thứ hai đến đây, lần thứ nhất đã là chuyện của rất lâu rất lâu rồi
————————
Tiểu Bàn đóng cửa lại xong, liền lập tức đưa Lộc Hàm vào phòng tắm.
“Anh đứng đây đừng cử động, tôi lấy khăn bông cho anh.”
Nói xong cậu liền gấp gáp đi rút khăn bông xuống, sau đó thấm nước cho khăn mềm ra, rồi mới đưa cho Lộc Hàm, để cậu lau mắt.
Lộc Hàm dùng lực lau, khi trước mắt có thể miễn cưỡng mở ra, khăn bông đã biến thành màu đen.
Tiểu Bàn xả nước vào bồn, lại dùng tay thử độ ấm, miệng liên tục nói: “Tiểu Lộc, anh ngâm mình chút đã.”
Lộc Hàm đứng trước gương, nhìn khuôn mặt mình. Trên khuôn mặt từ mắt đến cổ vẫn còn vệt mực chảy dài, hai bên xung quanh đôi mắt đều bị khăn bông lau thành một mảng đen, thật là không thể hài hước hơn nữa.
Nhưng vào giờ phút này, Lộc Hàm thật sự không thể cười nổi, thậm chí cảm thấy bản thân thật đáng thương giống như chú hề bị người ta ghét bỏ mà đùa ác ý.
Tiểu Bàn khuyên nhủ cậu nên đi tắm, trên miệng còn không ngừng nói lời an ủi, hy vọng Lộc Hàm không quá để ý hành động của fan não tàn.
Lộc Hàm cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn cố gắng đè nén, cậu vốn không muốn phụ lại người luôn quan tâm mình.
Tiểu Bàn chỉnh độ ấm của nước bồn vừa phải, rồi mới nói với Lộc Hàm: “Anh dội người qua vòi hoa sen trước đã, sau đó hẵng ngâm người.”
Lộc Hàm gật đầu, nói: “Ừ!”
Tiểu Bàn cầm lấy khăn bông lau nước trên tay mình, sau đó đi về hướng cửa, vừa đi vừa nói: “Vậy anh tự tắm đi, tôi ra ngoài chờ anh.”
Lộc Hàm không trả lời, chỉ xoay lưng lại phía cửa, bắt đầu cởi quần áo.
Tiểu Bàn lúc định bước ra khỏi phòng tắm, lại đột nhiên dừng lại, cậu quay đầu nhìn Lộc Hàm một cái, lại nhìn thấy Lộc Hàm đang an tĩnh cởi đồ. Cậu do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: “Cái kia không có gì đâu, Tiểu Lộc đừng để ý quá, chúng tôi đều rất thích anh.”
Lộc Hàm không có trả lời, chỉ là động tác cởi đồ dừng lại, sau đó cậu mới trả lời: “Cảm ơn!”
Cửa được đóng lại, Lộc Hàm đã cởi xong hết đồ đang đứng dưới vòi hoa sen.
Còn đang tắm, cách vách lại nghe thấy tiếng Tiểu Bàn gọi với vào nói, cậu ấy sẽ đi ra ngoài mua đồ ăn sáng cho Lộc Hàm.
Sáng nay Lâm Tranh vốn dĩ muốn Tiểu Bàn và Lộc Hàm đến phòng làm việc, để đưa cho cậu kịch bản phim mới, nào đâu lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, sau đó lại thành ra như thế này, đến bữa sáng còn chưa kịp ăn.
Lộc Hàm ừm một tiếng, liền nghe thấy tiếng cửa được khoá lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT