Cửa thang máy từ từ mở ra, Lộc Hàm theo bản năng hơi lùi lại một chút muốn để Ngô Thế Huân bước ra trước, dù sao nơi đây cũng là chỗ lạ, đang lúc đầu sóng ngọn gió bị người khác bắt gặp khẳng định không tốt. Nhưng mà ở bên ngoài cũng không phải là loại hành lang thẳng dài, mà chỉ có lối đi sáng rõ tầm năm sáu mét, ngay phía trước đã là một cánh cửa gỗ rất to.

Trên sàn nhà trải thảm nền màu nâu, Lộc Hàm đi theo sau Ngô Thế Huân, cảnh giác mà ngó nghiêng bốn phía nhưng cũng không phát hiện thấy camera. Ở phía trước cánh cửa là một bảng điện tử xem ra là phải dùng mật mã mới có thể mở.

Lộc Hàm cảm thấy nghi hoặc cho nên quay sang hỏi Ngô Thế Huân: “Tại sao chỗ này lại không có camera?”

Ngô Thế Huân cúi xuống nhập mật mã, rồi trả lời: “Có đó, ở trên cánh cửa.”

Lộc Hàm nghe thấy thế liền vội vã rụt người lại, ở bên cạnh Ngô Thế Huân cúi người xuống, đối với cánh cửa cẩn thận quan sát.

“Thế này liệu có ổn không? Sẽ không để lộ hành tung của chúng ta chứ?”

“Cạch~~~” một tiếng, cửa đã tự động bật mở, Ngô Thế Huân nắm lấy vai Lộc Hàm lôi người vào trong phòng.

“Đắt thì tự nhiên cũng có đạo lý của đắt, công tác bảo mật vô cùng tốt, điều này em không cần lo lắng đâu.”

Lộc Hàm vẫn là không yên tâm, trước khi vào phòng nhất quyết đối với sự động chạm của Ngô Thế Huân vẫn là tránh tránh né né.

Sau khi vào phòng, mới quan sát thấy cả căn phòng dùng màu trắng và xanh làm chủ đạo, đồ gia dụng cũng bày biện khá hài hòa làm cho người nhìn cảm thấy thoải mái và an tâm. Trong ấn tượng về các khách sạn hào nhoáng phần lớn đều theo kiểu các căn hộ gia đình chung cư có thêm một phòng, nhưng ở nơi này hoàn toàn lại dựa vào đồ đạc trong phòng mà tạo ra khoảng chia giữa các không gian, hoàn toàn không có tường vách ngăn cực kỳ độc đáo.

Lộc Hàm khẽ khàng “wa” lên một tiếng, sau đó chưa có tiến vào thêm mấy bước đã nhìn thấy phòng tắm được quây lại bằng mấy tấm kính thủy tinh, nhất thời liền có cảm giác ác ý nổi lên.

Ngô Thế Huân không chú ý tới biểu tình nhỏ vi diệu của Lộc Hàm, liền tự nhiên đi tới ghế sô pha ngồi xuống, sau đó vẫy vẫy tay ý gọi Lộc Hàm bước đến, đồng thời nói: “Nào nào, đến đây xem kịch bản.”

Lộc Hàm lập tức đi qua ngồi xuống, đầu nghiêng về phía Ngô Thế Huân nhìn về hướng điện thoại của anh.

Sô pha rất mềm, Lộc Hàm từ từ dựa ra phía sau, thật có cảm giác như loại ghế có thể kéo dài ra để nằm xuống như ở trường quay, cho nên không kiềm lòng được mà thầm than: “Cái kiểu sô pha gì thế này? Như là nằm ra được đến nơi?”

Ngô Thế Huân vừa tiếp tục lướt hòm mail của mình, vừa nói: “Thoải mái mà!”

Lộc Hàm: “…”

“Này, em xem đi! Anh sẽ diễn vai Lương Thần!” Vừa nói, Ngô Thế Huân vừa đưa điện thoại qua, kịch bản đã được mở ra ngay từ chương 1.

Lộc Hàm nhận lấy điện thoại, có chút nghi hoặc bèn hỏi: “Sao anh lại có thế? Đây không phải là bí mật quan trọng sao?”

“Bởi vì anh xác định là sẽ diễn rồi!”

Lộc Hàm mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn về hướng Ngô Thế Huân, xuýt xoa nói: “Đạo diễn Vương thế mà lập tức đồng ý với anh sao?”

Trong thanh âm của Ngô Thế Huân có mang theo chút đắc ý nhỏ, trả lời: “Anh vốn dĩ đã là vai chính ông ấy muốn mời mà, chỉ là ông ấy cảm thấy Lâm Tranh sẽ không nhận cho nên mới từ bỏ.”

Lộc Hàm nghe thấy thế trong lòng liền dấy lên cảm xúc vạn phần hâm mộ, đồng thời cũng trở nên lo lắng, dù sao kinh nghiệm đau thương lần trước cậu vẫn nhớ rõ, rõ ràng là đã ký với cậu rồi vậy mà rốt cuộc vẫn bị Tiếu Nhất Lâm cướp mất. Lần này nào ai có thể biết trước được? Ngộ nhỡ như…

Cậu bất lực thở dài một hơi, nói: “Nhưng mà em thì lại chưa được nhận…Em là người mới, em cảm thấy đạo diễn Vương…”

“Xùy! Đọc kịch bản đọc kịch bản nào!” Ngô Thế Huân cắt ngang lời Lộc Hàm, xoa xoa đầu cậu nói.

Lộc Hàm không biết làm sao, đành bắt đầu chuyên chú đọc kịch bản.

Nam chính tên là Lương Thần, người còn lại là Thời Thu Tập.

“Thời Thu Tập trong bộ phim này, là một họa sĩ giàu có, Lương Thần là hotboy trường học có tài hoa nhưng gia đình lại nghèo khó.” Ngô Thế Huân lấy tay chống đầu nhìn về phía Lộc Hàm.

“Lại còn xuyên không sao?” Lộc Hàm ngạc nhiên kêu lên.

Ngô Thế Huân ghét bỏ cậu nhìn một cái, lại nói: “Có thể xem hết rồi hãy nói không, làm gì có chỗ nào xuyên không chứ?!”

Lộc Hàm thành thành thật thật ngậm miệng lại, lại định từ tốn xem tiếp, đang lúc tập trung thì lại cảm thấy chân mình bị Ngô Thế Huân câu lấy, vì vậy liền trầm mặc cúi đầu nhìn một cái.

Sau đó đột nhiên hất một cái đẩy cái chân không an phận của người nào đó ra.

Ngô Thế Huân: “…”

Thứ Ngô Thế Huân đưa cho Lộc Hàm xem là tiểu thuyết 《Tầm Mịch》, có thể nói so với kịch bản còn tốt hơn rất nhiều, dù sao ngôn ngữ trần thuật và giọng văn của tiểu thuyết mới là thứ càng làm cho độc giả có cảm giác nhập tâm vào tình tiết của câu chuyện, hơn nữa còn khiến cho họ có thể hiểu được một cách trọn vẹn nhất tâm lý tình cảm của nhân vật.

Ngô Thế Huân cảm thấy, khi đạo diễn Vương để Lộc Hàm và Tiếu Nhất Lâm thử vai, chủ yếu vẫn sẽ là xem xét trên phương diện các cảnh tình cảm tâm lý.

Cho nên những cái thuộc về “kinh nghiệm thực chiến nhiều” kia, chẳng qua là anh muốn dùng để trêu chọc Lộc Hàm mà thôi, thuận tiện dỗ dành an ủi tâm trạng của cậu sau cái chuyện bị antifans chửi bới.

《Tầm Mịch》sử dụng phương pháp trình bày theo trình tự ngược, tình tiết liên kết với nhau chặt chẽ nhìn thì có vẻ bình đạm, nhưng mà toàn bộ lại ẩn chứa một sự chuyển biến to lớn. Lộc Hàm lúc đầu còn đọc kiểu không đầu không đuôi, sau đó đột nhiên như bừng tỉnh mà vô cùng kiên nhẫn tỉ mẩn đọc, không tự giác mà càng lúc càng đắm chìm.

Tiểu thuyết có khoảng hai ba vạn chữ, cũng không tính là quá dài.

Ngô Thế Huân nhìn thời gian trên điện thoại, Lộc Hàm đã đọc được hơn mười mấy phút, một chữ cũng không nói cả người tựa như đã vô cùng nhập tâm.

“Em còn định từ từ đọc sao?” Ngô Thế Huân hỏi.

Lộc Hàm nghiêng đầu qua nhìn anh, nói: “Bằng không thì sao nữa?”

Ngô Thế Huân bất lực đỡ lấy trán, trả lời: “Xem đại khái thôi, sau đó nghĩ xem chỗ nào khó diễn.”

Lộc Hàm nghĩ lại những tình tiết mình vừa đọc qua, câu chữ tự động nhảy nhót trong đại não cậu, ví dụ như “hôn nhiệt tình”, “thân mật tiếp xúc”, vân vân và mây mây…đột nhiên như mới nhất thời ngộ ra trong này không những có cảnh hôn mà còn có cả cảnh giường chiếu, hơn nữa còn không phải kiểu cứ qua loa cho xong, cho nên như thế có nghĩa là lúc quay phim hiển nhiên sẽ không thiếu những cảnh kia đâu nhỉ?

Sau đó cậu quay ra hỏi Ngô Thế Huân: “Bản điện ảnh sẽ cắt bỏ những đoạn này sao?”

Ngô Thế Huân vốn dĩ muốn trực tiếp trả lời, rồi lại như nghĩ ra dụng ý của Lộc Hàm trong câu hỏi kia, sau đó hiển nhiên mà đoán được cậu là đang kiêng kỵ cảnh hôn và cảnh giường chiếu của bộ phim.

Vì vậy bệnh cũ liền tái phát, mặt đầy nghiêm chỉnh nói: “Bình thường thì xoá là đương nhiên, nhưng mà giống như tình tiết chuyển biến vậy, cho nên những cảnh hôn hay giường chiếu đó e là sẽ không, bởi vì tình cảm của hai nhân vật chính thăng hoa chính là dựa vào những cảnh đó a!”

Lộc Hàm nhất thời khuôn mặt liền trở nên u ám.

Ngô Thế Huân cười cười, đùa vui nói: “Cho nên em phải nỗ lực lên, nếu như để anh và Tiếu Nhất Lâm đóng những cảnh kia, anh cũng cảm thấy ghê lắm!”

Nói xong Lộc Hàm cũng không thèm để ý đến anh, lại tự mình xoay người lại quay lưng với Ngô Thế Huân tiếp tục đọc tiểu thuyết.

Đột nhiên điện thoại bị người cướp mất, Lộc Hàm đang muốn quay đầu trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân, nhưng ngay tức khắc lại bị người kia khống chế ôm lấy.

Tư thế quen thuộc, làm trái tim Lộc Hàm đập mạnh, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi, nói chuyện cũng hơi lắp bắp: “Anh làm gì đấy…đưa điện thoại cho em…”

Ngô Thế Huân cúi đầu hôn lên trán cậu, nói: “Lần đầu tiên chính là tư thế này!”

Vũ trụ nhỏ tựa như muốn bộc phát, không nhắc đến cái lần anh cường ép cậu đến nay cậu vẫn còn giận, cho nên nhất thời mới hét lớn lên: “Cầm thú, anh mà còn đụng vào tôi, tôi đá chết anh!”

Ngô Thế Huân ỉu xìu thu tay lại, lại xoay người ôm lấy Lộc Hàm vào trong lòng, cụp mắt xuống nhìn thẳng vào mắt cậu nói: “Từ lúc cái tin đồn kia lộ ra, em vẫn luôn tâm tình không tốt!”

Nhắc đến tin đồn, Lộc Hàm trong giây lát liền trở nên yên lặng.

Ngô Thế Huân tiếp tục nói: “Bây giờ có thể nhìn thấy em không quá để tâm đến những chuyện đó nữa, anh thực sự rất vui.”

Nếu như không có sự bầu bạn chia sẻ của Ngô Thế Huân cùng Lâm Tranh che chở, Lộc Hàm chắc hẳn bản thân đã chết trong đống nước bọt của quần chúng phỉ nhổ, hoặc là bị người nhà của Dương Thiên ép cho phát điên.

Vừa nghĩ đến Ngô Thế Huân vì mình mà hạ thấp giá trị của bản thân mà phải tự đi bàn chuyện kịch bản, lại nghĩ đến chuyện anh đưa cậu đến nơi vui vẻ để cậu thư thái tâm hồn, nhất thời trong lòng cậu lại dấy lên cảm giác hạnh phúc. Cảm động lại còn thấy áy náy.

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm đã trở nên yên lặng, cụp mắt xuống không rõ đang nghĩ gì, vì vậy liền khẽ cười rồi cúi xuống hôn lên môi cậu.

Người trong lòng chỉ hơi khẽ kinh ngạc một chút, sau đó chỉ hơi cứng người lại nhưng cũng không phản kháng.

“Cứng rồi a?”

Lộc Hàm lập tức đỏ mặt, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại tựa như người đang đùa ác ý kia không tồn tại.

Ngô Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm hình như giận rồi, trong lúc không biết làm sao đành từ bỏ tư thế “tiến công”, chậm rãi lôi điện thoại ra gọi cho Lâm Tranh.

“Sáng mai mang giúp tôi hai bộ quần áo đến khách sạn XX nhé!”

“Xì, không phải phí lời sao? Là tôi và Lộc Hàm!”

“Lại còn cúp điện thoại của tôi chứ…”

Lộc Hàm ở một bên nghe thế, tự cảm thấy xấu hổ thay cho chính mình và Ngô Thế Huân, cho nên liền chậm rãi co mình lại thành một đống tròn tròn.

Rõ ràng là nói ra ngoài ăn đêm mà thôi cơ mà…

Cậu đã có cảm giác về cảnh tượng đó trong lòng rồi, cậu đã nghĩ đến biểu tình ghét bỏ của Lâm Tranh khi biết được hai người bọn họ ở đây không làm chuyện nghiêm túc…

———————————————–

Tiểu kịch trường

Lâm Tranh: Anh không thể đối diện với cái đôi cẩu chồng chồng kia được nữa!

Thanh Thủy: Thôi ngoan nà ~

Lâm Tranh: Đến Tiểu Lộc cũng bị Ngô thiểu năng làm hư rồi!

Thanh Thủy: Yêu đương cuồng nhiệt thế rất bình thường nà~

Lâm Tranh: Tiểu Bàn! Ngày mai cậu thay tôi đưa hai bộ quần áo đến khách sạn XX, một bộ cho Ngô Thế Huân, một bộ cho Lộc Hàm!

Tiểu Bàn: Vâng ạ!

Tiểu Bàn: …

Tiểu Bàn:!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play