Lâm Tranh nói nên chọn lựa đối sách “không quan tâm” đối với tin đồn lần này.

Đối diện với với nhưng tin đồn muốn mang ra ánh sáng của các hot blogger weibo, nhiều lắm cũng chỉ gây được sự chú ý của quần chúng, cũng chính là nói, có hot thế nào cũng không quá vài ngày, lâu rồi tự khắc mọi người cũng sẽ không quan tâm nữa.

Cho nên công ty đã bỏ tiền mua mốt đống thủy quân, liên tục refresh phong khí của weibo, những hiểu lầm của mọi người đối với Lộc Hàm cũng nhỏ đi không ít.

Ngày thứ năm sau khi sự việc kia xảy ra, tâm trạng của Lộc Hàm đã có chuyển biến tốt, đối với những lời lẽ giễu cợt bên ngoài, cậu đã học được cách không để ý đến.

Cả tối hôm nay Lâm Tranh vẫn chưa về nhà, anh ngồi dựa vào ghế ở phòng làm việc cẩn thận đọc kịch bản của《Tầm mịch》,không kiềm chế được xúc động bởi độ tinh tế của bộ phim này.

Kết hợp với sự do dự cùng bất lực của nhân vật chính, đưa thực tế xã hội cùng tình yêu vĩ đại kết hợp với nhau. Còn mang theo nhất định chút sắc thái hư ảo, nhưng cũng không quá gượng gạo ngược lại còn làm cho người xem được cảm thấy thế giới quan được đổi mới hoàn toàn, trong âm thanh réo rắt thảm thiết nhỡ mãi không quên.

Lâm Tranh đem danh bạ điện thoại mở ra, trước khi nhấn số gọi đi có hơi khựng lại một chút, sau đó nhắm mắt lại cẩn thận suy nghĩ đường đi nước bước. Cuối cùng cũng mở mắt ra, như là khoảnh khắc lâm trận giết địch nhìn đến ba chữ “Vương Tống Vĩ”, sau cùng vẫn nhấn nút gọi đi, đồng thời anh cũng đứng dậy, cầm lấy điện thoại đi về hướng cửa sổ nhìn ra bên ngoài ngắm cảnh đêm.

Điện thoại đang đợi được kết nối, Lâm Tranh đợi có chút sốt ruột, không ngừng đi lại.

“Alo?” điện thoại ở đầu dây bên kia truyền đến âm thanh, có thể nghe ra được là giọng nói của một người tuổi tác không còn nhỏ, giọng nói trầm thấp còn có chút khàn khàn đích thực của một người lớn tuổi.

Lâm Tranh lịch sự nói: “Đạo diễn Vương, xin chào ngài! Tôi là người đại diện thuộc công ty giải trí Thiên Âm, tên tôi là Lâm Tranh, là đại diện của nghệ sĩ Ngô Thế Huân.”

Người ở đầu dây điện thoại bên kia đương nhiên đối với Thiên Âm rất quen thuộc, rất nhiều nam nữ minh tinh đang nổi phần lớn đều đến từ công ty đó, hơn nữa trước đây ông cũng đã từng cùng Thiên Âm hợp tác qua.

Nghe đến tên của Ngô Thế Huân, Vương Tống Vĩ vẫn có hơi chút ngạc nhiên.

“Xin hỏi cậu đây gọi điện thoại đến là vì chuyện gì?”

Lâm Tranh suy nghĩ một chút, mới nói: “Từ sớm đã nghe thấy ngài còn một nguyện vọng chưa hoàn thành lúc rời khỏi giới, bộ phim 《Tầm mịch》của ngài tôi rất bội phục, tôi cũng rất mong muốn với một bộ phim ưu tú như vậy, sẽ được người thích hợp đến diễn.”

Vương Tống Vĩ đã hiểu ý tứ của Lâm Tranh, cho nên trầm mặc một lúc rồi trả lời: “Xem ra cậu là muốn tranh thủ cơ hội cho nghệ sĩ của mình?”

Lâm Tranh khẽ cười, trả lời: “Vâng, để tỏ rõ thành ý, tôi nghĩ chúng ta có thể trực tiếp gặp mặt bàn bạc, ý ngài thế nào?”

Vương Tống Vĩ cũng tán thánh, ông cũng cảm thấy dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi chi bằng thử một phen. Vì vậy hai người rất nhanh đã hẹn ngày hôm sau sẽ gặp nhau tại một quán trà cao cấp, không gian vô cùng cẩn mật tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài chút tin tức nào.

Lúc Lâm Tranh đến nơi Vương Tống Vĩ đã đến trước. Anh ngồi xuống, trước tiên là nói xin lỗi bởi ai lại để cho lão tiên sinh lại đến trước chờ mình.

Quán trà lấy trúc làm chủ đạo trang trí, màu xanh bao phủ vừa tao nhã lại tràn đầy sức sống. Không gian bốn bề rất tốt, lại yên tĩnh không có tiếng bước chân người qua lại, mùi hương nhàn nhạt thoảng trong không khí làm người thấy an lòng.

Vương Tống Vĩ khẽ lắc ấm trà, mái đầu của ông đã ngả bạc, mái tóc không quá ngắn được chải gọn gàng ra sau, khuôn mặt tuy đã có nhiều nếp nhăn nhưng vẫn không gây nên cảm giác già nua, ngược lại còn cho người đối diện cảm giác về một người nhiều kinh nghiệm từng trải.

Ông cúi xuống chuẩn bị trà cụ, sau đó mới chậm rãi mở lời: “Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, dẫu sao tôi cả đời này vẫn luôn là người thẳng thắn.”

Lâm Tranh trả lời: “Ngài nói đi!”

Vương Tống Vĩ tiếp tục: “Trước tiên không bàn đến việc lựa chọn người đóng bộ phim này, tôi đích thực đã từng nghĩ tới việc mời Ngô Thế Huân, dù sao cậu ta cũng là diễn viên nhiều kinh nghiệm, tuy là tuổi tác không lớn nhưng lại đóng qua rất nhiều phim, hơn nữa còn đóng rất tốt.”

Lâm Tranh nghe được những lời này, nhất thời cảm thấy có hy vọng cho nên không kiềm được mà cảm thấy tự tin hẳn lên.

Vương Tống Vĩ đặt trà cụ trong tay xuống, cầm lên chiếc khăn bông bên cạnh lau tay mình, nói: “Nhưng tôi lại nghĩ đến thân phận của cậu ta, tôi cảm thấy Thiên Âm sẽ không để minh tinh đang nổi của mình đi đóng phim với thể loại khó được chấp nhận như vậy, cho nên tôi đành từ bỏ.”

Lâm Tranh đợi ông nói xong, lịch sự im lặng vài phút, anh nhìn vào Vương Tống Vỹ, sau đó nói: “Nếu như hôm nay tôi đã hẹn gặp đạo diễn Vương, thì cũng sẽ là đại diện cho nghệ sĩ của tôi cũng như công ty, là suy nghĩ cẩn thận mới quyết định. Tôi hy vọng ngài sẽ cho cậu ấy cơ hội này, để cậu ấy diễn.”

Vương Tống Vỹ rất hài lòng đối với sự khiêm tốn của vị đại diện này, vì vậy rất nhanh đã nói: “Điều này rất tốt!”

Lâm Tranh do dự mãi mới nói tiếp: “Nhưng tôi vẫn còn một thỉnh cầu.”

Vương Tống Vỹ nghi hoặc nhìn Lâm Tranh, đợi anh tiếp tục nói.

“Trong tay tôi còn một nghệ sỹ mới ra mắt, tên cậu ấy là Lộc Hàm. Năng lực và tiền đồ của cậu ấy đều không thể lường trước hết được, cũng rất có thể cậu ấy sẽ trở thành một Ngô Thế Huân thứ hai của Thiên Âm. Tôi cũng đã rất cẩn thận tỉ mẩn nghiên cứu kịch bản, cũng cảm thấy cậu ấy rất phù hợp, nếu như có thể diễn chung với Ngô Thế Huân thì không gì có thể tốt hơn nữa.”

Lâm Tranh sợ Vương Tống Vĩ lão tiên sinh sợ mình là dựa vào danh khí của nghệ sĩ mà buộc chặt điều kiện, cho nên khi nói xong khó tránh khỏi khẩn trương, đành chỉ có thể nhìn thẳng vào ông chờ ông trả lời.

Nhìn Vương Tống Vĩ còn chưa trả lời, Lâm Tranh vội giải thích: “Tôi đoán có lẽ ngài chưa từng có ý định sử dụng người mới…”

Nói được một nửa, Vương Tống Vĩ vội vàng cắt ngang: “Không, cũng không phải!”

Lâm Tranh khó hiểu.

Vương Tống Vĩ tiếp tục nói: “Thời gian trước có một người bạn thân cũng tiến cử cho tôi một người mới, tôi cũng đã xem qua tư liệu của cậu ấy, cũng rất vừa ý. Tên là Tiếu Nhất Lâm, nghe nói cũng đã từng diễn qua một bộ phim với Ngô Thế Huân.”

Lại là cậu ta?

Lâm Tranh không thể ngờ được, cái người đã phản bội lại công ty rồi bị khai trừ hiện tại lại có cơ hội được tiến cử đến tận chỗ đạo diễn Vương sao? Lần trước cướp vai của Lộc Hàm đã đủ để cho người khác nắm thóp rồi, lần này lại thế, cho nên người chống lưng cho cậu ta rốt cuộc là ai?

Vương Tống Vĩ nói xong liền yên lặng nhìn Lâm Tranh đang suy nghĩ.

Từ khi tin tức kia bị lộ ra, đã có rất nhiều người trong giới hỏi ông có phải đã thật sự tìm thấy người thích hợp hay không, nhưng chính ông cũng không rõ sự tình cho nên nhất nhất đều trả lời là không có.

Nhưng mà chuyện kia một khi đã nháo lên, lại khiến cho nhiệt tình của ông dâng cao, vốn dĩ là vì lý do tuổi tác hơn nữa thực lực trong giới người này cao người khác còn cao hơn, ông rời khỏi giới đã vài năm quả là vẫn chưa gặp được người mình muốn chọn lựa, cho nên cũng có lúc chầm chậm muốn từ bỏ.

Lâm Tranh lúc này rất muốn nói thẳng với Vương Tống Vĩ, Tiếu Nhất Lâm là nhân tài không thể dùng được, cậu ta quá hiếu thắng cũng quá kiêu ngạo, không phải loại người chỉ thành thành thật thật chuyên tâm yêu nghề.

Nhưng mà hình tượng và thực lực cậu ta vẫn vững vàng ở đó, tổng hợp lại so với Lộc Hàm cũng là khó phân cao thấp, cho nên nếu như anh ở phương diện nào đó bài xích Tiếu Nhất Lâm căn bản cũng là không giúp đỡ được gì cho Lộc Hàm, thậm chí còn có thể dẫn đến khả năng làm Vương Tống Vĩ cảm thấy vì Lâm Tranh muốn buộc chặt điều kiện nếu muốn Ngô Thế Huân đóng phim phải có kèm Lộc Hàm nên mới đi hủy hoại danh tiếng người khác. Dù sao nhân phẩm và lịch sử của Tiếu Nhất Lâm cũng chỉ có những người đã vẫy vùng rất sâu trong cái giới này mới có thể biết rõ, Vương Tống Vĩ cũng chỉ là người ở bên ngoài căn bản sẽ không biết đến những điều kia.

Cuối cùng Lâm Tranh quyết định nói với Vương Tống Vĩ: “Nếu đã như vậy hôm nào tôi sẽ dẫn cậu nhóc đó đến cho ngài thử xem, rồi để ngài quyết định. Tôi đối với nghệ sĩ dưới tay mình rất có tự tin.”

————————————————

Sau khi tin đồn xảy ra một tuần, Ngô Thế Huân tham gia một show thực tế giải trí rất có tiếng trong nước. Tập này lấy chủ đề là tuần lễ nam thần, vốn dĩ khách mời cùng Ngô Thế Huân còn có Lý Tiếu Trần, Tống Thanh Sơn nhưng kết quả khi có chuyện kia xảy ra, tổ sản xuất đã thống nhất bỏ phiếu loại bỏ Lý Tiếu Trần.

Ngô Thế Huân quay xong chương trình thì trời cũng đã tối, vừa từ cửa lớn bước ra đã nhìn thấy một đám phóng viên xông tới, nếu như không tránh được thì cứ thẳng thắn đối diện, cho nên anh rất trấn tĩnh mà nói với bọn họ không cần gấp gáp, có thể từ từ hỏi.

Lâm Tranh đứng ở một bên chỉ đạo cánh vệ sĩ, để phóng viên đứng cách Ngô Thế Huân khoảng một mét, sau đó bọn họ bắt đầu ồn ồn ào ào đặt câu hỏi tới tấp.

“Ngô tiên sinh, xin hỏi việc anh ra tay đánh Lý Tiếu Trần là thật sao?”

“Ngài và Lộc Hàm rốt cục có quan hệ gì?”

“Đại đa số quần chúng trên mạng đối với tính hướng của ngài có điểm nghi hoặc đã lâu, ngài có thể giải đáp vấn đề này không?”

“Ngày trước có tin đồn của ngài với một cô gái thần bí có phải chỉ là làm ra vẻ hay không?”

“Bàn tay kích động từ phía sau với tin đồn lần này có phải là tự bản thân các vị?”

Một đống câu hỏi dồn dập ập đến, trước đây Ngô Thế Huân cũng đã phải đối diện với tình huống như vậy, nhưng ở đây không phải là họp báo cũng không phải là chuyên mục phỏng vấn, cho nên những câu hỏi được đặt ra rất trực tiếp và giảo hoạt, micro của bọn họ cũng cố gắng hướng về phía trước hy vọng camera có thể quay được một cách rõ ràng nhất.

Lâm Tranh cảm thấy hối hận với quyết định của Ngô Thế Huân, đáng lẽ không nên đồng ý cố ý đi cửa lớn rồi để bị đám phóng viên vây lại như thế này. Cũng may là Ngô Thế Huân vẫn giữ được nguyên một khuôn mặt có vẻ ngạc nhiên, nhưng thật ra mục đích lại là tự mình cố tình chạy đến cho người ta phỏng vấn.

Ngô Thế Huân nhìn mọi người, nói một câu đừng vội, sau đó mới thong thả trả lời: “Trong cuộc sống riêng tư của tôi, bất luận là tình cảm cá nhân hay là các vấn đề khác, đều sẽ là việc riêng của tôi, hy vọng mọi người không nên quá phận vượt quyền.”

“Lộc Hàm là người bạn thân đã từng cứu tôi, mối quan hệ của chúng tôi rất tốt, tôi cảm thấy chúng ta không thể vì địa vị cao thấp mà thêm thắt tính cách vốn không có cho người khác, mong mọi người hãy nhìn nhận mối quan hệ giữa hai chúng tôi là bạn tốt.”

Đơn giản phóng khoáng mà trả lời hết những câu hỏi nhạy cảm, lại còn giải thích rõ ràng mối quan hệ giữa anh và Lộc Hàm, đây chính là bản lĩnh của Ngô Thế Huân.

Lâm Tranh rốt cuộc cũng có thể thở hắt ra, cuối cùng nói với đám phóng viên cảm ơn đã phối hợp, sau đó để vệ sĩ nhà mình mở đường hộ tống Ngô Thế Huân an toàn lên xe, rồi đóng cửa xe lại.

Một đường thẳng tắp, rất nhanh đã về đến nhà, Lâm Tranh lại dặn dò Ngô Thế Huân nhớ giúp Lộc Hàm lãnh hội thật tốt tâm lý của nhân vật và kỹ năng diễn xuất trong 《Tầm Mịch》.Ngô Thế Huân nhất nhất đáp ứng, sau đó liền tiễn Lâm Tranh lái xe chở về, rồi rất nhanh quay về phòng ngủ nhìn thấy Lộc Hàm đã say giấc, Ngô Thế Huân mới cúi người xuống nhẹ nhàng gọi cậu tỉnh dậy.

Lộc Hàm mơ mơ màng màng chớp chớp mắt, đại não vẫn chưa lấy lại tinh thần đã bị Ngô Thế Huân mặc áo lên người, sau đó anh cúi xuống hôn lên trán cậu một cái, mới nói: “Ngoan, tỉnh lại đi, đưa em đi ăn đêm nhé!”

————————————————

    Tiểu kịch trường

Ngô ảnh đế: Tôi và Tiểu Lộc là bạn thân #Hehe

Phóng viên A: Tôi biểu thị nghi ngờ #Không vui

Ngô ảnh đế: Chúng tôi thật sự là bạn rất thân #Hehe

Phóng viên B: Luôn cảm thấy đấy là lý do vớ vẩn #Không vui

Ngô ảnh đế: Bạn thân thuần khiết mà! #Hehe

Phóng viên C: Thật không thể tin được a! #Không vui

Ngô ảnh đế: Xì—Được rồi được rồi! Tôi thừa nhận thừa nhận, tôi quy tắc ngầm với em ấy đấy! Xì—Có thể tránh ra không? Tôi muốn đưa em ấy đi ăn đêm!

Bữa đêm nhỏ #Không vui

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play