Nhân loại đang chờ cậu giải cứu, cậu muốn cứu vớt những nhân loại bị mắc kẹt giữa nước và lửa, không thể để cho nhân loại bị nô lệ và áp bức bởi dị tộc nữa.
Nhân loại cần tự do.
Vùng đất này thuộc về nhân loại không phải dị tộc, nhất định phải đuổi toàn bộ dị tộc đi.
Vào lúc này, hệ thống trong ý thức của Nhạc Tử Mặc không ngừng kêu lên: “Ký chủ! Tỉnh lại! Tỉnh lại đi! Không thể tiếp tục nghe hắn nói nữa.

Trong lời nói của hắn có dị năng, mau tỉnh lại!”
Nhạc Tử Mặc không nghe lọt, lòng tốt tiềm ẩn và sự ngây thơ duy nhất trong trái tim cậu, đã được Bạch Vũ khơi dậy, thậm chí còn bị khuếch đại vô hạn.

Cung ứng khả năng của mình cho đối phương sử dụng.

Đồng thời lòng tốt của cậu đã chiếm cứ toàn bộ, cậu cảm thấy khinh bỉ vì sự ích kỷ của mình.
Nhạc Tử Mặc biểu tình dại ra gật gật đầu, nhìn Bạch Vũ mỉm cười thân thiện, cảm thấy đối phương nói đúng, cậu vội vã tỏ ý: “Được, sau này tôi theo anh…”

“Đủ rồi!”
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng và kiêu ngạo của Liêm truyền đến, sự tức giận và phẫn uất trong giọng nói đó đã tăng lên đến cực điểm.
Tiếng quát lớn của Liêm rất mạnh.

Nhạc Tử Mặc đang hoang mang chợt tỉnh lại, sau đó nhớ tới Bạch Vũ đã nói gì với mình, sau đó nghĩ đến phản ứng của bản thân, cậu không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Hệ thống nhìn thấy Nhạc Tử Mặc đã có phản ứng, nó trở lại trong biển ý thức.
“Ngươi…” Nhạc Tử Mặc không dám tin trợn mắt lên, lúc nãy thực sự đã bị mê hoặc, nếu Liêm không tới kịp, có lẽ cậu đã bị Bạch Vũ mê hoặc.
Người này quá đáng sợ, dù cậu có hệ thống nhắc nhở nhưng vẫn bị đối phương mê hoặc.
Đưa mắt nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, Nhạc Tử Mặc thầm nghĩ không sao, người này đã đến kịp lúc.
Vẻ mặt vui mừng của Bạch Vũ lập tức mờ mịt, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất.
Vừa rồi, chỉ cần cho gã một chút xíu thời gian nữa thôi, gã có thể hoàn toàn mê hoặc đối phương, đối phương sẽ hoàn toàn nghe theo gã chỉ huy, trở thành tù binh của gã.
Nhưng chính tên trùng nhân cấp cao này phá hủy kế hoạch của gã, gã cầu cứu nhìn vể Hắc Vũ, nhưng Hắc Vũ giờ phút này không hề nhìn gã mà nhìn trùng nhân cấp cao khác.

Trong lòng gã không khỏi thầm hận, kế hoạch ban đầu chính là, khi Liêm và Nhạc Tử Mặc đến, Hắc Vũ phụ trách giữ chân Liêm, mà gã sẽ nhân cơ hội này mang Nhạc Tử Mặc đi, dựa theo kế hoạch mà làm.
Bởi vì ở thiên đàn trước mặt mọi người, gã đã tính toán đầu đuôi suy nghĩ kĩ, Nhạc Tử Mặc sẽ không ở tình huống như vậy mà tùy tiện từ chối gã.
Nhưng mắt thấy sự tình sắp thành công, lại bị Liêm phá hủy toàn bộ, làm cho gã kiếm củi ba năm thiêu một giờ*.
*Kiếm củi ba năm thiêu một giờ: Chỉ một phút dại dột mà làm tiêu tan công lao chắt chiu, tích luỹ nhiều năm.
Bạch Vũ hận đến cắn răng, phẫn hận nhìn Liêm.
Nhưng ngay sau đó gã liền biến thành khuôn mặt tươi cười chào đón, đồng thời dị năng bắt đầu triển khai, Bạch Vũ nói với Liêm: “Tôi chỉ tìm bạn lữ của ngài nói chuyện một chút thôi, ngài hà tất phải lo lắng như vậy, tưởng tôi hại cậu ấy sao? Hơn nữa ngài cũng biết tôi cũng chỉ là một nhân loại yếu đuối mà thôi.” Bạch Vũ bất lực giang hai tay.
Liêm hoàn toàn không có phản ứng với dị năng của Bạch Vũ, mà cho dù gã có sử dụng dị năng nhiều hơn nữa thì cũng như đá bỏ biển đối với y mà thôi, không có tác dụng gì.
Thân thể cao to cường tráng của y che chắn ở trước mặt Nhạc Tử Mặc, như vậy cho dù có sử dụng dị năng trong lời nói, gã ta cũng không thể sử dụng nó trên người cậu.

“Không! Ta vô cùng không yên lòng, ở trong mắt ta, ngươi, so với những kẻ xâm lược kia còn đáng sợ hơn.” Liêm trả lời rất lớn tiếng, những trùng nhân khác ở phụ cận quan sát hay nhân loại đều nghe được tiếng quát lớn của Liêm.
Một trùng nhân nhận xét một con người như vậy, tức là người này phải có nội tâm ác độc lắm, cư nhiên có thể so với những kẻ xâm lần kia đáng sợ hơn.
Trùng nhân rất ít đánh giá nhân loại, bọn họ biết nhân loại dễ thay đổi, tâm tư quỷ dị khó đoán, đối với dị tộc là cực độ căm hận chán ghét.

Ở vị trí thống trị, dị tộc đối với tâm tư của nhân loại cũng không nói gì nhiều.

Nhưng mà không nghĩ tới, trùng nhân luôn không nói gì, biểu tình lãnh huyết lại có một ngày lên án một tên loài người, mà nhân loại này còn là thị quân của Hắc Vũ.
Bạch Dương cảm giác được ánh mắt của trùng nhân và nhân loại khác nhìn gã có hơi khác lạ, có xem thường cùng tìm tòi nghiên cứu, nhưng xem thường lại nhiều hơn.
Cắn răng, Bạch Vũ lại cảm thấy rất không đúng.
Gã thật không nghĩ tới, hóa ra trong mắt trùng nhân gã lại đáng sợ như vậy.
“Ngài có phải là hiểu lầm gì rồi không? Tôi sao có thể đáng sợ hơn những kẻ xâm lấn kia được chứ?” Bạch Vũ cắn răng tiếp tục duy trì nụ cười, gã cảm thấy, tên trùng nhân này nhất định là đang nói đùa.
Mà giờ khắc này Hắc Vũ cũng đi tới, hắn đứng bên cạnh Bạch Vũ, dùng hành động để nói cho mấy trùng nhân khác, hắn như trước vẫn đứng bên cạnh Bạch Vũ.
“Dị năng của ngươi là mê hoặc, vừa nãy ngươi mới sử dụng nó trên người bạn lữ ta, để em ấy biến thành con rối của ngươi.” Liêm dừng một chút, ánh mắt lạnh lẽo đến tận xương, “Rất nhiều người đều biết tâm tư không trong sạch của ngươi, chỉ là không nói mà thôi.”
Hắc Vũ âm trầm nở nụ cười.
“Liêm, lời này của ngươi nói cũng quá không có suy nghĩ rồi, thị quân của ta làm sao có thể ra tay với đồng loại của hắn được!”
“Vậy sao? Nhưng ta biết, người chết trên tay gã cũng không ít, ta không muốn bạn lữ của ta chết trên tay gã ta!

“Với lại hôm nay là ngày vui của ta, ta không muốn hôm nay phải giết bất cứ ai.

Trong mắt ta, con người cũng chẳng cao quý hơn trùng nhân bao nhiêu đâu.”
“Cho nên, đừng tưởng rằng nhân loại khan hiếm thì trước mặt ta muốn làm gì thì làm!”
“Không phải trùng nhân nào cũng bị ngươi mê hoặc, một ngày nào đó, khi dị năng của ngươi biến mất, ngươi sẽ vì nó mà trả giá đắt!”
Bạch Vũ cũng không biết mình sẽ có ngày đó hay không, nhưng bây giờ gã biết mình bị một tên trùng nhân thường ngày ít nói đến đáng thương, vẻ mặt lạnh lùng, nói ra những lời đẫm máu đó, lại á khẩu không đáp lời lại được.
Gã ngây ngốc đứng tại chỗ, bị vô số ánh mắt của đồng loại khinh dễ, cảm thấy vô cùng mất mặt.
Liêm nhìn tên Hắc Vũ vẫn luôn liên tục cười âm hiểm kia, nếu không phải vì thời cơ không đúng, y thật sự rất muốn lập tức bẻ gãy đầu nhân loại bên cạnh tên này.
“Ta nghĩ ngươi rất thông minh, không ngờ hiên tại ngươi lại tùy tiện làm bậy như vậy.”
Hắc Vũ khinh thường hừ hừ, liếc mắt nhìn Nhạc Tử Mặc: “Còn ngươi? Cũng không phải giống vậy sao?”
Những trùng nhân và nhân loại khác nhìn thấy tình thế không ổn cũng không dám thở mạnh, bọn họ thấy hai vị trùng nhân cấp cao đang giương cung bạt kiếm, lúc nào cũng có thể xông lên chém giết..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play