Giọng nói của ông ta vô cùng lạnh lùng, Chu Trang Tiêu nghe thấy như rơi vào băng giá vạn năm, cả người ớn lạnh.

“Nhà họ Tạ có thằng nhãi đó làm chỗ dựa, nên không coi tôi ra gì”, Chu Trang Tiêu nói đến đây, giọng điệu u ám nói: “Hôm nay, Cổ đại sư giết chết Trịnh Sở, đám người nhà họ Tạ đó nhất định sẽ sợ hãi, đến lúc đó sẽ giải quyết hết toàn bộ đám người nhà họ Tạ đó”.

Cổ Thế Tuyệt lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi tự biết làm thế nào, không cần ông đưa ý kiến”.

Chu Trang Tiêu nghe thấy lời của Cổ Thế Tuyệt, trên trán đổ mồ hôi lạnh, cơ thể run rẩy nói: “Vâng, tôi không nên tự đưa ra ý kiến, xin Cổ đại sư đừng trách tội”.

Cổ Thế Tuyệt phớt lờ những lời của Chu Trang Tiêu, chậm rãi sải bước ra bên ngoài động Thiên Tử.

Bên ngoài động Thiên Tử.

Thạch Phá Thiên và những người quyền quý ở nơi khác đều đang bàn luận và đánh giá Trịnh Sở.

Bọn họ đang bàn luận về thể trạng của Trịnh Sở, rốt cuộc sao lại chọc đến kẻ tàn nhẫn như Cổ Thế Tuyệt.

Với uy danh của Cổ Thế Tuyệt để đối phó với loại người không có chút uy hiếp gì như Trịnh Sở, sao phải đích thân ra tay, trong này rốt cuộc có ẩn tình gì.

Trong lúc Thạch Phá Thiên và những người khác đang thảo luận, bên ngoài động Thiên Tử truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Nghe thấy tiếng bước chân này, Thạch Phá Thiên và những người khác đều ngậm miệng không nói gì nữa.

“Trịnh Sở, ngày đó lúc giết sư đệ của tôi, cậu có từng nghĩ hôm nay sẽ bị tôi giết không?”, giọng nói của Cổ Thế Tuyệt lạnh lùng, khiến tất cả những người có mặt sau khi nghe xong đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Bọn họ không ngờ người có thể trạng như Trịnh Sở lại thực sự giết chết sư đệ của Cổ Thế Tuyệt.

Phải biết rằng sư đệ của Cổ Thế Tuyệt cũng vô cùng cường mạnh, tông sư cảnh giới hóa huyền bình thường cũng không làm gì được ông ta.

Trừ khi gặp phải tông sư cảnh giới hóa huyền có thực lực cực cường mạnh.

Nhưng với thể trạng và ngoại hình như của Trịnh Sở hoàn toàn không cho người ta cảm giác là tông sư cảnh giới hóa huyền, chứ chưa nói đến là tông sư cảnh giới hóa huyền có thực lực cực cường mạnh.

“Ông lấy đâu ra tự tin mà mơ mộng hão huyền giết chết tôi?”, Trịnh Sở phá lên cười, trên mặt không chút sợ hãi, ngữ khí lạnh lùng: “Điếc không sợ súng”.

Lúc này, Chu Trang Tiêu từ trong động Thiên Tử đi ra, vừa hay nghe được lời của Trịnh Sở.

Ông ta nấp sau lưng Cổ Thế Tuyệt, chó cậy thế chủ nói: “Trịnh Sở, cậu dám ăn nói như vậy với Cổ đại sư, đúng là muốn chết mà”.

Trịnh Sở cười khinh thường: “Ông thật lắm lời”.

Trong lúc anh nói, tay phải của anh nắm chặt đấm về phía khoảng trống nơi Chu Trang Tiêu đang đứng.

Ầm ầm.

Cơ thể Chu Trang Tiêu bị áp lực cực lớn tấn công, cơ thể bay ra ngoài như diều bị đứt dây, trong miệng nôn ra máu tươi hòa lẫn với nội tạng bị vỡ.

Cổ Thế Tuyệt nhìn thấy Trịnh Sở vừa ra tay đã đánh Chu Trang Tiêu gần chết.

Ông ta nhíu chặt mày, nhìn Trịnh Sở nói: “Tên nhóc, vậy mà lại làm người khác bị thương trước mặt tôi”.

Vừa rồi khoảnh khắc Cổ Thế Tuyệt nhìn thấy Trịnh Sở ra tay, căn bản không kịp phản ứng.

Đợi ông ta phản ứng lại, Chu Trang Tiêu đã bị đánh cho bị thương cơ thể văng ra ngoài.

Lần này Cổ Thế Tuyệt đến đây để quyết đấu với Trịnh Sở, chính là để cho mọi người biết thực lực của bản thân cường mạnh hơn Trịnh Sở.

Không hiểu sao Trịnh Sở vừa ra tay đã đánh cho Chu Trang Tiêu sống dở chết dở, khiến sắc mặt ông ta trở nên khó coi.

Trịnh Sở cười giễu cợt nói: “Ông là cái thá gì? Tôi muốn giết ông ta, sẽ ngay lập tức giết ông ta, muốn giữ lại mạng cho ông ta sẽ giữ lại mạng cho ông ta”.

Trong thế giới tu tiên, những lời Trịnh Sở nói chính là thánh chỉ, kẻ nào dám trái lời bất kính, sẽ gặp họa sát thân.

Cổ Thế Tuyệt bị lời nói của Trịnh Sở làm cho tức không ít.

Tốt xấu gì ông ta cũng là tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền, thường xuyên đi theo bên cạnh Vương Thành Nhân.

Hôm nay lại bị một thanh niên tuổi đôi mươi nói những lời ngông cuồng nhục nhã như vậy, khiến ông ta cảm thấy ghê tởm như bị người ta hắt phân trước đám đông.

Thạch Phá Thiên nhìn thấy Trịnh Sở đánh một quyền vào khoảng không lại đánh cho Chu Trang Tiêu sống dở chết dở.

Trong lòng ông ta nghi hoặc, nhíu chặt mày nói: “Chẳng trách Tạ Bá Ngọc lại kính trọng cậu ta như vậy, hóa ra tên nhóc trẻ tuổi này lại là tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền”.

Nghĩ đến những điều này, Thạch Phá Thiên thầm hối hận trong lòng, sớm biết Trịnh Sở còn trẻ mà thực lực lại mạnh như vậy, đáng ra ngay từ đầu phải nịnh nọt cậu ta.

Cổ Thế Tuyệt nhìn Trịnh Sở, hai mắt đỏ ngầu, nắm chặt hai tay, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Trịnh Sở, hôm nay tôi sẽ báo thù rửa hận cho sư đệ của tôi”.

Trong lúc ông ta nói, từng luồng khí lưu chuyển trong cơ thể ông ta, khiến chiếc áo ngắn tay màu đen của ông ta phồng lên.

Vẻ mặt của Cổ Thế Tuyệt vốn lạnh nhạt nay trở nên vô cùng dữ tợn, giống như sát thần đến từ địa ngục, tràn đầy tức giận, hét lên: “Ngự Khí Thuật!”

Vừa dứt lời, trước mặt Cổ Thế Tuyệt xuất hiện một trường đao lưỡi rộng do khí kình tạo thành.

Trường đao lưỡi rộng dài hai mét, rộng nửa mét, khí đao sắc bén bất ngờ tràn ra, làm cho tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi.

Cổ Thế Tuyệt cầm trường đao do khí kình tạo thành, nhìn Trịnh Sở nói: “Tông sư võ đạo há có thể dễ dàng để cho cậu nhục nhã”.

Ông ta cầm trường đao được tạo thành bởi khí kình, chém giết về phía Trịnh Sở.

Ầm ầm.

Không khí như sắp nổ tung, truyền đến tiếng ầm vang dữ dội, như sấm sét đánh bên tai, tiếng vù vù đáng sợ không ngừng vang bên tai mọi người ở đó.

Bọn họ nhao nhao giơ hai tay bịt lấy tai của mình để bảo vệ tai không bị sóng âm lớn làm tổn hại.

Trịnh Sở nhìn thanh trường đao khí kình trong tay Cổ Thế Tuyệt, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, đưa ra lời nhận xét: “Ngự khí trở thành vũ khí, khí thế mạnh hơn Vân Phi Dương không ít, vào một ngày không xa, nhất định sẽ có thể vượt qua Vân Phi Dương”.

Anh nói xong những lời này dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu gặp tôi sớm hơn, có lẽ còn có một nửa khả năng chiến thắng trước tôi, nhưng hiện tại ông không đủ tư cách”.

Cổ Thế Tuyệt thấy Trịnh Sở sắp chết đến nơi còn có thời gian nhận xét mình, nói mình không có tư cách đấu với cậu ta.

Còn nói rất ra dáng khiến trong lòng ông ta vô cùng tức giận, hai tay nắm chặt trường đao khí kình, phát ra tiếng vù vù, chém đến khắp người Trịnh Sở.

Ầm ầm ầm.

Nham thạch rắn chắc bị trường đao chém xuống trong không khí, mềm yếu như đậu phụ, mảnh vụn văng tung tóe, ảnh lửa bắn khắp nơi.

Hai tay Cổ Thế Tuyệt nắm chặt trường đao khí kình, mỗi một đao chém xuống, ông ta đều tiêu hao sức lực của mình..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play