Anh Thiên bị một người trẻ tuổi như Trịnh Sở đánh bại thì đã chịu đả kích không nhỏ.
Hắn ta té nhào trên mặt đất, khóe miệng trào máu, ánh mắt ngây dại nhìn trịnh sở, sau một lúc lâu mới có thể hồi phục tinh thần mà nói: "Bồi thường! Tôi sẽ bồi thường, cần bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ bồi thường".
Anh Thiên thầm nghĩ phải nhanh chóng bồi thường cho Trịnh Sở, sau đó lập tức chạy trốn đi tìm Tạ Mẫn Phong.
Với địa vị của nhà họ Tạ ở Giang Nam bây giờ thì việc đối phó với Trịnh Sở chắc chắn dễ như trở bàn tay.
Trịnh Sở nhìn ánh mắt kinh hãi của anh Thiên sau đó quay lại nhìn Hứa Thanh Vân đang ngây người rồi hỏi: "Hắn ta phải bồi thường bao nhiêu mới đủ?"
Hứa Thanh Vân nhìn sàn nhà và bàn ghế bị hư hỏng, nhanh chóng tính toán xem đã tổn thất bao nhiêu tiền.
Cô nghiêm mặt nói thẳng: "Tổng cộng là bốn mươi ngàn".
"Tôi sẽ bảo người mang tiền đến đây ngay", anh Thiên kinh sợ, chỉ hận không thể cầm tiền giao ra rồi chạy ngay lập tức.
Trịnh Sở cười nói: "Chính mày đã tự tìm tới đây gây sự, bốn mươi ngàn rõ ràng vẫn chưa đủ".
“Vậy cậu muốn bao nhiêu?”, anh Thiên nhìn Trịnh Sở bằng ánh mắt vô cùng căng thẳng, rất sợ Trịnh Sở sẽ giết chết mình ngay tại chỗ.
Trịnh Sở lại bật cười nói: "Bốn trăm ngàn".
“Bốn trăm ngàn!”, anh Thiên run lên khi nghe đến con số này: “Bốn trăm ngàn thì nhiều quá, hai trăm ngàn có được không?”
Tất cả số tiền mà hắn ta kiếm được cho tới nay cũng chỉ có năm trăm năm mươi ngàn, nếu đưa cho Trịnh Sở hết bốn trăm ngàn thì sao hắn ta có thể sống tiếp với một trăm năm mươi ngàn được?
Trịnh Sở thấy hắn ta cò kè mặc cả thì lại bật cười nói: "Sáu trăm ngàn".
“Tôi không có nhiều tiền như vậy đâu”, anh Thiên nhìn Trịnh Sở với vẻ mặt đau khổ.
Trịnh Sở lắc đầu nói: "Là do mày tự tìm tới đây gây sự, mày phải tự biết điều chứ! Mày phải cảm ơn tao vì hôm nay đã không giết chết mày ở đây".
Lúc anh nhìn thấy anh Thiên thì trong lòng cũng đã thầm ước tính được tài sản của hắn ta gần như cũng nằm trong khoảng này.
Nếu đòi nhiều hơn thì hắn ta cũng không có tiền để trả.
Anh Thiên nghe Trịnh Sở nói xong thì chỉ cảm thấy có một cơn ớn lạnh quét qua toàn thân, hắn ta lập tức run rẩy nói: "Được! tôi lập tức! bảo người mang tiền đến".
Hắn ta cảm thấy rằng nếu như hắn ta không giao tiền ra thì Trịnh Sở thật sự sẽ giết chết hắn ta tại đây.
Anh Thiên nhìn sang đám người Vương Mậu đang đứng chết lặng, nói: "Lấy hết tiền của tụi mày ra đây cho tao, không giao tiền ra thì đừng trách tao không nương tay".
Đám người Vương Mậu vốn muốn anh Thiên dạy cho Trịnh Sở một bài học.
Kết quả là Trịnh Sở chẳng những không hề hấn gì mà anh Thiên còn bị Trịnh Sở hung hăng đạp dưới chân.
Đạp thì cứ đạp đi, dù sao cũng không phải là bọn chúng bị đạp.
Nhưng bảo bọn chúng phải lấy hết tiền trong người ra bồi thường thì chẳng phải bấy lâu nay bọn chúng lăn lộn giang hồ đều uổng phí hay sao?
Trịnh Sở nhìn thấy đám người Vương Mậu do dự không chịu giao tiền ra thì liền dùng sức đạp xuống khiến cho anh Thiên phải kêu rên: "Đau quá, xin nương tay! "
"Mau giao tiền ra đây, nếu không thì đừng hòng sống sót trở ra", Trịnh Sở nhìn anh Thiên rồi nói bằng giọng điệu lạnh như băng.
Anh Thiên chật vật chịu đựng sự đau đớn, liếc mắt về phía đám người Vương Mậu quát lớn: "Mau lấy tiền ra cho tao, nếu không hôm nay tao sẽ cho tụi mày đẹp mặt".
“Được rồi… chúng tôi đi lấy tiền ngay”, đám người Vương Mậu cảm nhận được luồng sát khí bộc phát trên người Trịnh Sở, nếu như anh Thiên chết thì tất cả bọn chúng cũng phải chết.
Sau khi đám người Vương Mậu rời đi, anh Thiên nhìn Trịnh Sở với vẻ mặt khổ sở rồi nói: "Cậu có thể cho tôi đứng lên được hay không? Tôi và ông Tạ cũng tính là người quen cũ".
"Bây giờ tôi còn là bạn của Tạ Mẫn Phong, nếu như cậu cứ đạp lên tôi như thế này thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến quan hệ với nhà họ Tạ đâu".
Trịnh Sở cười nói: "Tạ Mẫn Phong là cái thá gì, nhà họ Tạ thì ghê gớm lắm sao?"
Anh Thiên thấy Trịnh Sở dám nói về nhà họ Tạ như vậy thì trong lòng liền chế nhạo, cho rằng Trịnh Sở không biết trời cao đất dày.
Theo tin đồn thì nhà họ Tạ đã giành được vị trí thứ nhất trong giải đấu võ thuật Giang Nam năm nay.
Vị trí thứ nhất này vốn được dự đoán thuộc về nhà họ Chu, kết quả là nhà họ Tạ mời tới được một cường giả khiến cho Trần đại sư của nhà họ Chu bị đánh bại.
Nay Trịnh Sở chị mới đánh bại được hắn ta mà đã nghĩ mình là thiên hạ vô địch, là võ đạo tông sư.
Sau lưng nhà họ Tạ ở Giang Nam còn có nhà họ Tạ ở Thanh Châu chống lưng.
Kẻ nào dám đối đầu với nhà họ Tạ ở Thanh Châu đều phải đi đến con đường chết.
Anh Thiên thầm nghĩ trong lòng rằng nhất định sẽ nói cho Tạ Mẫn Phong biết những gì Trịnh Sở đã nói về nhà họ Tạ để Tạ Mẫn Phong về nói lại cho Tạ Bá Ngọc biết.
Lúc đó thì mối quan hệ giữa Trịnh Sở và nhà họ Tạ cũng sẽ tan vỡ, thứ chờ đợi Trịnh Sở sẽ chỉ còn là một con đường chết.
Trịnh Sở thấy anh Thiên liên tục đảo mắt thì liền biết trong lòng hắn ta đang chẳng nghĩ đến chuyện gì tốt.
Anh lại ra sức đạp xuống khiến cho xương cốt của anh Thiên nứt ra, hắn ta ngay lập tức kêu rên như heo bị chọc tiết.
Nhìn thấy cảnh này, Hứa Thanh Vân liền lên tiếng: "Trịnh Sở, anh đừng ra tay nặng quá, không thì lại rước lấy phiền phức không đáng có".
Cô vừa nghe anh Thiên nói vậy thì liền biết anh Thiên có quan hệ sâu sắc với nhà họ Tạ.
Hứa Thanh Vân trong lòng đoán chắc rằng quan hệ giữa Trịnh Sở và nhà họ Tạ đã tan vỡ, nếu không thì anh đã không nói về nhà họ Tạ như vậy.
Bây giờ cô chỉ muốn Trịnh Sở nương tay, hòa hoãn với nhà họ Tạ để nhà họ Tạ bỏ qua chuyện này không nhắc lại nữa.
Tạ Phi Phi không biết Hứa Thanh Vân đang suy nghĩ gì, chỉ liên tục tán thưởng: "Anh rể thật tuyệt vời, người như hắn ta nên bị nghiêm trị!"
Cô ấy vừa dứt lời thì Hứa Thanh Vân đã chớp mắt ra hiệu cho cô ấy đừng nói nữa.
Đám người Vương Mậu đã rất nhanh chóng chạy đến ngân hàng rút tiền rồi khẩn trương chạy về quán của Trịnh Sở.
Không phải bọn chúng chưa từng nghĩ đến việc chạy trốn bỏ mặc sống chết của anh Thiên.
Chỉ là luồng sát khí đáng sợ phát ra từ Trịnh Sở đã khiến cho bọn chúng không khỏi rùng mình.
Đám người Vương Mậu có linh tính rằng nếu như bọn chúng dám bỏ trốn thì Trịnh Sở sẽ dễ dàng tìm thấy và giết chết bọn chúng một cách tàn nhẫn.
Anh Thiên thấy đám người Vương Mậu không bỏ trốn mà đã nhanh chóng cầm một túi lớn màu đen chứa đầy tiền đến thì kích động nói: "Còn đứng thất thần ở đó làm gì, mau giao tiền cho ông chủ đi".
Vương Mậu cầm túi tiền, vừa nhìn thấy Trịnh Sở thì thân thể đã rung lên bần bật.
Bây giờ gã lại phải đưa tiền cho Trịnh Sở thì hai tay lại càng run rẩy mạnh hơn khiến cho túi tiền màu đen cũng phải rơi xuống đất.
.