Hứa Hàn Băng thật sự không ngờ, mấy ngày trước trong buổi gặp mặt đó Trịnh Sở đã có biểu hiện đầy khí thế mạnh mẽ như vậy.

Còn hết sức lạnh lùng nói đánh mất thì chính là mất, thế mà bây giờ anh lại đang lau bàn trong cái quán nhỏ xíu này.

Quan hệ của Hứa Hàn Băng với Lý Đại Dũng cũng không hẳn là tốt, không hề biết Lý Thiên Thuận đã dẫn theo Lý Đại Dũng trốn khỏi thành phố Giang Nam ngay trong đêm, suốt đời không được bước vào mảnh đất Hoa Hạ nửa bước.

Về phần Lý Bưu, chắc vì có chút quan hệ thân thích với Lý Đại Dũng nên cũng bị đưa ra nước ngoài.

Lâm Đức Vượng nghe Hứa Hàn Băng nói thế thì mới nhìn thấy Trịnh Sở đang lau bàn, cười khẩy nói.

“Trịnh Sở, cậu nói rất đúng, chúng ta sẽ mãi mãi là người của hai thế giới khác nhau, cậu xem cậu chỉ là một kẻ rẻ mạt, dù nắm đấm có cứng thì cũng thế thôi”.

Trịnh Sở nghe thấy những lời Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng nói thì không cho là đúng: “Muốn ăn thì mau ăn, không ăn thì cút”.

Lâm Đức Vượng cười ha hả nói: “Ăn, sao mà không ăn được?”
Gã nhìn thấy Trịnh Sở nghèo hèn đến mức phải đi rửa chén trong một quán ăn nhỏ xíu, trong lòng gã vui vẻ đến biết bao nhiêu, hận không thể ăn thêm vài chén cơm.

Hứa Hàn Băng cũng cười theo, ôm Lâm Đức Vượng vào trong góc ngồi.

Không biết hai người này đã lén lút vụng trộm với nhau từ khi nào.

Chồng Hứa Hàn Băng hoàn toàn không biết gì hết, lặng lẽ bị cắm sừng.

Hứa Thanh Vân thấy Trịnh Sở với hai người Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng có đoạn quá khứ nào đó.

Cô nhíu mày, đi tơi trước mặt Trịnh Sở, ghé tai anh nhỏ giọng nói: “Anh ra sau bếp đi, ngoài này để tôi lo liệu”.

Hứa Thanh Vân nghĩ chắc Trịnh Sở thấy mất mặt lắm, chi bằng bảo anh ra sau bếp nghỉ ngơi một lát, dù sao bây giờ cũng không đông khách mấy.

Trịnh Sở đã sớm cắt đứt tình bạn với Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng, nay nghe thấy Hứa Thanh Vân nói thế bèn đi ra sau bếp.

Lâm Đức Vượng thấy Trịnh Sở nghe lời Hứa Thanh Vân như thế bèn cười nhạo nói: “Kẻ như cậu ta thì chỉ xứng đi làm công cho người ta cả đời mà thôi”.

Gã vẫn còn nhớ rõ những lời Trịnh Sở nói ở nhà hàng hôm đó, đến tận hôm nay khi nhớ lại, nó vẫn khiến gã thấy tức tối.

Hứa Hàn Băng thấy Lâm Đức Vượng tức giận thì nhỏ giọng nói: “Được rồi, đừng chấp nhặt với thứ rẻ rách ấy”.

Hứa Thanh Vân nghe Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng nói thế thì sắc mặt cũng không đẹp đẽ gì.

Dù cô và Trịnh Sở không có tình cảm gì nhưng dù sao cũng là vợ chồng trên danh nghĩa.

Nói chồng người ta là rẻ rách trước mặt người vợ như thế, Hứa Thanh Vân cũng không thể vui nổi, thật lòng rất khó chịu.

“Bà chủ, bưng hết tất cả các món ngon nhất trong quán các người lên đây, chúng tôi đang vội”, Lâm Đức Vượng đầy kiêu ngạo nhìn Hứa Thanh Vân.

Gã không biết Hứa Thanh Vân là vợ Trịnh Sở.

Hứa Hàn Băng nhìn Lâm Đức Vượng với ánh mắt đầy ngưỡng mộ nói.

“Đức Vượng, anh may mắn thật đó, có thể quen biết được cậu cả nhà họ Vương, chỉ cần anh cố gắng, nhất định sẽ thành đạt ở thành phố Giang Nam này”.

Lâm Đức Vượng cười ha hả nói: “Lần này anh chắc chắn sẽ không nhìn nhầm, trước đó cứ tưởng Trịnh Sở là cái gì đó ghê gớm lắm, kết quả cậu ta chẳng là cái thá gì cả, đúng là mất thời gian mà”.

“Haiz, đừng tức giận, trước đó em cũng nghĩ Trịnh Sở là cái gì đó ghê gớm lắm”, Hứa Hàn Băng cúi đầu, vẻ mặt đầy mất hứng.

Chẳng mấy chốc Hứa Thanh Vân đã nấu xong, hung hăng bỏ thêm chút gia vị bên trong, đặt trước mặt bọn Lâm Đức Vượng.

Lâm Đức Vượng nhấm nháp vài miếng, chỉ thấy mùi vị chua chát, khiến gã suýt chút nữa nôn mửa.

Gã liếc mắt nhìn, chán ghét nói: “Dở thế này mà cũng có nhiều người chạy đến đây ăn như thế, không biết đầu lưỡi bọn họ có bị cái gì không nữa”.

Hứa Hàn Băng cũng cảm nhận được vị chua chát đó, ghê tởm nói: “Đúng vậy, mấy thứ này dở chết đi được, không phải là thứ con người có thể nuốt trôi nổi”.

Lâm Đức Vượng đứng dậy, lấy ra một trăm đồng, cười khẩy nói: “Khỏi thối, còn dư thì trực tiếp đưa cho cậu ấm họ Trịnh ấy”.

Hứa Thanh Vân nào có thèm chút tiền mọn đó, nói: “Chút tiền đó tôi cũng chẳng thèm”.

Lâm Đức Vượng cười ha hả nói: “Thế thì mang cho heo ăn đi”.

Nói xong, Lâm Đức Vượng bèn ôm lấy eo nhỏ của Hứa Hàn Băng bỏ đi.

Hứa Thanh Vân nhìn theo bóng lưng Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng, lòng không thể nén được cơn tức.

Cô thấy hai người người này quá đê tiện, ăn một bữa cơm thôi mà cứ luôn miệng sỉ nhục Trịnh Sở.

Lúc nãy nếu không bỏ thêm chút gia vị vào món ăn của họ thì không biết còn bị sỉ nhục đến bao giờ mới xong.

Hứa Thanh Vân nhanh chóng cầm chén đũa lên dọn dẹp, ra sau bếp, trông thấy Trịnh Sở vẫn đang rửa nguyên liệu nấu ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cô nói với giọng dịu dàng: “Trịnh Sở, anh cứ xem những lời bọn họ nói như gió thoảng qua tai, ném nó ra sau đầu đi”.

“Sao tôi lại đi chấp nhặt với mấy con kiến hôi đó được”, nếu Trịnh Sở thật sự muốn cho bọn họ mở mang kiến thức thì Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng đừng hòng sống sót ra khỏi quán.

Hứa Thanh Vân nghe Trịnh Sở nói thế thì chỉ thấy cái bệnh khờ khạo của anh lại tái phát, cười ha ha nói.

“Không để bụng là được rồi, tối nay anh không cần phải ở đây nữa đâu, lát nữa Phi Phi tan học sẽ trực tiếp sang đây phụ giúp”.

Trịnh Sở lắc đầu nói: “Tối nay tôi cũng không bận chuyện gì cả, ở lại quán giúp cô trông coi một chút”.

Chủ yếu là anh lo lúc mình không có ở đây thì đại ca Vương Mậu lại đột nhiên xuất hiện, lúc đó hai cô gái như Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi hoàn toàn không thể giải quyết được.

Hứa Thanh Vân hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Trịnh Sở, chỉ nghĩ rằng anh đã thay đổi nên vui mừng cười nói: “Nếu thế thì tối nay anh cứ ra sau bếp nghỉ ngơi, lúc nào bận quá thì thì hẵng ra giúp đỡ”.

Trịnh Sở ừ một tiếng, tiếp tục rửa nguyên liệu nấu ăn.

Thời gian vội vã trôi qua, nháy mắt đã tới năm giờ rưỡi tối.

Trịnh Sở cầm trong tay con cá chép vừa giết, đang lấy ruột ra rửa sạch thì nghe thấy giọng Tạ Phi Phi bên ngoài: “Chị họ, đám người hôm qua có đến quán gây rối nữa không?”
Những ký ức ngày hôm qua vẫn còn khá mới mẻ, đến nay trong lòng cô ấy vẫn còn chút ám ảnh.

Hứa Thanh Vân nghe thấy giọng của Tạ Phi Phi, cười nói: “Làm ăn đàng hoàng thì sẽ không có quá nhiều người tới gây chuyện đâu mà, em cứ lo quá”.

“Không sao là được rồi, hôm nay em cứ sợ bọn họ sẽ chạy tới gây chuyện với chị”, Tạ Phi Phi vui vẻ nói.

Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi nói chuyện phiếm với nhau một lát thì khách khứa trong quán dần đông hơn.

Hai người bắt đầu bận rộn kinh doanh.

Lúc này, một chiếc BMW A7 màu đen lái về phía con hẻm hẻo lánh của Hứa Thanh Vân.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play