Trịnh Sở tỏ ra khá thờ ơ, sánh bước với Vạn Thiên Hựu đi đến kho chứa dược thảo của Vạn Thảo Cốc.
Dịch Lãnh Thanh ngồi xổm dưới đất thấy Trịnh Sở và Hứa Quan Huy đi rồi, nỗi sợ mới dần tan đi.
Ông ta cảm thấy tính mạng của mình đã an toàn, sẽ không bị Trịnh Sở giết chết.
Với các đệ tử của Vạn Thảo Cốc và hơn hai mươi vị võ giả minh kình, có bao giờ họ từng thấy trưởng lão dược đường và trưởng lão hình đường phải khúm núm như thế đâu.
Trong mắt họ, luôn luôn chỉ có người khác phải khép nép cầu xin họ làm gì đó.
Lúc này Thạch Khoan còn đang ngẩn ngơ, hắn ta nhìn Lam Hinh, tức giận như thường lệ: “Cô qua đây cho tôi”.
Nói rồi hắn ta thấy thái độ của mình không ổn nên đổi giọng: “Lam Hinh à, mấy năm này cô ở bên cạnh tôi, uất ức cho cô quá rồi”.
Lam Hinh đi đến trước mặt Thạch khoan, nghe hắn ta nói thế thì nhíu mày: “Anh muốn nói gì?”
Thạch Khoan quen thói muốn giơ tay phải lên đánh vào mặt Lam Hinh, tay phải vừa giơ lên nhưng lại chần chừ không đánh xuống.
Hắn ta cười ha ha nhìn dung mạo xinh đẹp của Lam Hinh nói: “Thực lực của người anh em kia mạnh quá, cô có muốn theo cậu ta không?”
Thạch Khoan định tặng Lam Hinh cho Trịnh Sở, như thế nhà họ Thạch sẽ có Trịnh Sở làm hậu thuẫn vững chắc.
Đùa gì chứ, ngay cả Vạn Thảo Cốc mà người này cũng không coi ra gì, thế lực sau lưng phải mạnh cỡ nào.
Khi nghe Thạch Khoan nói thế, người trước giờ luôn dịu dàng, ôn hòa như Lam Hinh cũng phải tức giận nói: “Thạch Khoan, anh đừng quá đáng”.
Mặc dù bình thường cô ấy luôn ôn hòa, nhưng vẫn có giới hạn riêng của mình, có vài việc cô ấy không thể nhượng bộ được.
Chẳng hạn như việc Thạch Khoan đang làm là sỉ nhục nhân cách của cô ấy, xem cô ấy như một món hàng trao đổi, muốn tặng cho ai thì tặng.
Nghe Lam Hinh nói, Thạch Khoan vốn dĩ định cho đối phương một bạt tai nhưng tay giơ lên mà lại không đánh.
Hắn ta khẽ cười, cố gắng để giọng điệu của mình nghe nhẹ nhàng hơn: “Lam Hinh à, cô nghĩ kỹ đi, theo bên cạnh vị đại sư đó thì sẽ có cuộc sống tốt biết bao”.
Nghe thế Lam Hinh dứt khoát xoay người đi, che tai lại không muốn nghe hắn ta nói nữa.
Tạ Tiểu Mẫn vừa hay nghe được cuộc nói chuyện của Thạch Khoan và Lam Hinh cũng nghiêm giọng nói: “Anh là thằng đàn ông khiến người ta ghê tởm”.
Lúc này Thạch Khoan nào dám mắng Tạ Tiểu Mẫn như trước nữa, hắn ta cười gượng nhưng không dám đáp lại.
Hai võ giả áo xanh phía sau hắn ta cũng không dám làm gì, đỡ phải rơi vào cảnh tàn tật hoặc bị đánh chết.
Sau khi nghe Thạch Khoan nói, cuối cùng Tạ Thừa cũng biết mục đích chuyến đi này của mình.
Ông ta theo để tác hợp cho Tạ Tiểu Mẫn và Trịnh Sở, để họ ở bên nhau, kết quả nhiệm vụ này lại thất bại trong tay mình.
Tạ Thừa cảm thấy cực kỳ hối hận, sau khi quay về, ông ta nhất định phải nghĩ cách bù lại lỗi lầm, nếu bị người của gia tộc khác giành trước thì lỗ nặng rồi.
Dịch Lãnh Thanh nãy giờ ngồi xổm ở đó nghe mấy người Tạ Tiểu Mẫn nói chuyện, thầm hừ một tiếng: “Đám người chẳng biết gì này, đợi lát nữa cho các người khóc luôn”.
Ông ta dời tầm mắt nhìn một võ giả minh kình bị thương khá nhẹ, ánh mắt ra hiệu cho đối phương mau chạy đến chỗ cốc chủ bế quan mời cốc chủ ra.
Trước cửa một căn nhà kho rộng khoảng năm mẫu đất.
Trịnh Sở và Vạn Thiên Hựu đứng trước cửa nhà kho chậm chạp không đi vào trong.
Vạn Thiên Hữu lòng rối như tơ vò, không biết có nên mở cửa nhà kho ra để Trịnh Sở vào trong không.
Một khi vào bên trong, ngộ nhỡ khi cốc chủ bế quan xong ra ngoài, mình sẽ gặp họa lớn mất.
Dù lý do có hoàn hảo cỡ nào cũng không gánh nổi việc nhiều dược thảo bị mất trong tay mình như thế
Cốc chủ của Vạn Thảo Cốc là tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền đại thành, thực lực kinh người, như thần tiên vậy.
Thấy Vạn Thiên Hựu do dự, Trịnh Sở lạnh lùng nói: “Có mở hay không?”
Vạn Thiên Hựu gật đầu, dùng giọng run rẩy nói: “Mở… mở ngay đây”.
Nói rồi, ông ta dùng bàn tay phải run rẩy cầm chìa khóa nhà kho lên, mở cánh cửa thép tinh luyện của nhà kho ra.
Vào thời điểm chìa khóa cắm vào ổ, cửa nhà kho lập tức được nâng lên, dược hương nồng đậm tỏa ra từ trong nhà kho.
Trịnh Sở nở nụ cười khi ngửi được mùi này.
Chỉ cần lấy hết dược thảo của Vạn Thảo Cốc rồi luyện chế thành đan dược, anh tin chắc cảnh giới của mình có thể đột phá đến trúc cơ hậu kỳ.
Cánh cửa nhà kho của dược đường chậm rãi mở ra, hàng ngàn loại dược thảo trong nhà kho xuất hiện trong tầm nhìn hai người.
Trong số dược thảo này có các loại thường gặp như tam thất, đương quy, cũng có loại nhân sâm, tuyết liên hàng trăm năm hiếm có.
Thậm chí mộc lưu hương cần cho luyện chế đan dược cũng có đến mấy ngàn cây.
Trịnh Sở nhìn quanh, môi cong lên, anh cầm một cái túi cực lớn sải bước đi vào, bắt đầu thu thập các dược thảo này.
Anh mở khoảng bốn năm, túi lớn, bỏ hết các dược thảo cần cho luyện chế đan dược vào trong túi.
Lúc này, bên ngoài một đại điện màu đỏ cổ kính.
Một võ giả minh kình bị thương, sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển đứng bên ngoài điện.
Dù không vào trong điện nhưng võ giả này cũng cảm nhận được trong điện bị một luồng khí lưu cực mạnh bao phủ, một khi vươn tay chạm, hai tay mình sẽ bị khí lưu này vô tình làm cắt thành từng mảnh.
Võ giả này nuốt nước bọt, thận trọng nói: “Cốc chủ, có chuyện cần bẩm báo ạ!”
Võ giả minh kình này không dám nói thẳng ra là chuyện gì, sợ cốc chủ đang trong quá trình bế quan nghe thấy tin tức này thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Đợi năm phút sau.
Trong điện vẫn yên tĩnh như trước đó, không ai đáp lời.
Người này tiếp tục nhỏ giọng nói: “Cốc chủ, có người đang gây chuyện ở Vạn Thảo Cốc, cần người giải quyết, nếu không Vạn Thảo Cốc sẽ bị hủy”.
Lần này vừa dứt lời, trong điện mới vang lên giọng khàn khàn già nua: “Xảy ra chuyện gì mà cần cốc chủ này xuất quan giải quyết?”.