Chu Trang Tiêu thấy võ giả mà Lý Thiên Thuận mời đến không khác gì người thường, lại còn định lên lôi đài, nên nghi hoặc vô cùng.
Ông ta không nghĩ Lý Thiên Thuận là một kẻ ngu đến mức mời một người da đen tầm thường đến đấu.
Vương Nhất Pháp thì vẫn luôn mỉm cười im lặng, hứng thú nhìn người đàn ông da đen kia.
Tạ Bá Ngọc thì nhìn người này với vẻ kỳ lạ, luôn cảm thấy người này không đơn giản.
Nhưng ông ta không nhìn ra rốt cuộc là người này không đơn giản ở điểm nào.
Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Mẫn Phong thấy hai người này thì đều bật cười, cho rằng Lý Thiên Thuận bị ai tẩy não nên mới thế.
Trịnh Sở nhìn người kia, cảm thấy người này không đơn giản, không phải võ giả nhưng lại có linh lực quanh thân.
Linh lực này rất nhạt, nếu không cảm nhận kỹ thì gần như là không phát hiện ra.
“Tôi tên Dịch Trầm Phong”, người đàn ông da đen bước lên lôi đài, tự giới thiệu bản thân.
“Tôi là Ngô Khải Phong”, Ngô Khải Phong nói xong thì hai người chào nhau.
Khi Ngô Khải Phong vừa hành lễ và ngẩng đầu lên thì cảm thấy không khí bỗng nhiên biến đổi.
Vốn dĩ là gió đêm mát mẻ, lúc này lại nóng nực vô cùng, giống như đang ở trong lò nướng vậy.
Ngô Khải Phong thấy thế thì đẩy một dòng khí ra ngoài, tay phải nắm thành quyền, trong nháy mắt vung về phía Dịch Trầm Phong.
Dịch Trầm Phong bình thản nhìn dòng khí bao quanh thân thể Ngô Khải Phong đang đánh về phía mình.
Tay phải ông ta giơ lên trời, nắm lấy.
Một tiếng xoẹt vang lên.
Một quả cầu đỏ rực như nắm đấm xuất hiện trong tay Dịch Trầm Phong, hung ác vọt về phía thân thể Ngô Khải Phong.
Dịch Trầm Phong là một người tu đạo biết phép thuật.
Thể chất của ông ta rất kém, nếu bị võ giả tiếp cận thì sẽ bị đánh chết ngay.
Chỉ cần Ngô Khải Phong thoát khỏi đòn tấn công của Dịch Trầm Phong thì có thể đi tới gần và đánh bại ông ta.
Dịch Trầm Phong sao lại không biết thể chất của mình chẳng là cái đinh gì trước mặt võ giả.
Ông ta nhanh chóng lùi về sau mấy chục bước, trong tay không ngừng vung những quả cầu lửa đánh về phía thân thể Ngô Khải Phong.
Mỗi một quả cầu lửa bay ra thì sắc mặt Dịch Trầm Phong lại tái đi vài phần.
Ầm ầm ầm.
Tuy rằng Ngô Khải Phong là võ giả cảnh giới minh kính, thực lực mạnh mẽ, nhưng khi Dịch Trầm Phong điên cuồng tấn công bằng cầu lửa thì vẫn bị đánh bay.
Cả người anh ta bị đốt cháy trên diện rộng, làn da đen nhẻm, tóc bị thiêu trụi.
Dịch Trầm Phong nhìn Ngô Khải Phong cả người đen đúa, chắp tay lại, nói: “Tôi thắng”.
Tạ Bá Ngọc vội vàng cho người đưa Ngô Khải Phong đến bệnh viện, nếu chậm thì Ngô Khải Phong sẽ chết mất.
Đây là lần đầu tiên Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Mẫn Phong nhìn thấy đại sư phép thuật.
Bọn họ trừng mắt, vẫn đang chìm trong cục diện chiến đấu ban nãy, thật lâu sau vẫn không thể khôi phục.
Vương Nhất Pháp nhìn thấy biểu hiện của Dịch Trầm Phong thì vẫn mỉm cười như cũ, không quá lo lắng.
Tâm trạng của Chu Trang Tiêu hơi phức tạp, nhìn sang Trần Hổ: “Trần đại sư, tên kia biết phun lửa, hình như không dễ đối phó”.
Trần Hổ quan sát cả trận đấu, bình thản nói: “Chỉ là một tên thuật sĩ nhỏ bé mà thôi, không đáng sợ”.
Nói xong, ông ta nhắm mắt nghỉ ngơi, mặc kệ những người khác.
Lý Thiên Thuận thấy Dịch Trầm Phong biểu hiện mạnh mẽ, bèn cười lớn: “Quán quân của hội đấu võ năm nay sẽ thuộc về nhà họ Lý tôi rồi!”
Ông ta vừa nói xong thì âm hiểm nhìn Trịnh Sở, suy nghĩ xem có nên thiêu rụi Trịnh Sở thành tro tàn hay không.
Tạ Bá Ngọc thấy Lý Thiên Thuận nhìn Trịnh Sở như vậy thì nghiêm túc nói: “Cậu Trịnh cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu an toàn”.
Ông ta không ngờ Lý Thiên Thuận lại mời được cao thủ phép thuật tới.
Khiến cho cao thủ mà ông ta mời từ thành phố Thanh Nham tới phải thất bại.
Trịnh Sở bình tĩnh nói: “Tôi cũng chẳng coi họ ra gì”.
Trên lôi đài.
Dịch Trầm Phong nhìn khán giả trên đài, chắp tay nói: “Còn ai muốn lên đây nữa không? Nếu không thì coi như tôi thắng”.
Vương Nhất Pháp luôn nở nụ cười nhạt đột nhiên động thân, bước xuống khỏi lôi đài.
Theo quy luật, nhà họ Tạ không thể phái thêm người nữa, vậy chỉ còn hai nhà Vương – Chu.
Ông già bên nhà họ Chu vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, không hề có ý định ra tay, nên Vương Nhất Pháp đành phải xuất hiện.
Đám khán giả xung quanh thấy Vương Nhất Pháp đích thân ra tay thì đều sợ hết hồn.
“Sao thế? Nhà họ Vương hết người rồi à? Lại để chủ nhà tương lai lên đài thế này”.
“Xem ra nhà họ Vương phải cút khỏi Giang Nam đến nơi rồi”.
Vương Nhất Pháp mặc kệ lời đàm tiếu xung quanh, đi lên lôi đài, cười nhạt nói: “Dịch đại sư, bắt đầu đi”.
Dịch Trầm Phong nhìn Vương Nhất Pháp nho nhã khí chất, biết Vương Nhất Pháp không tầm thường, cười nói: “Tôi sẽ không khách khí đâu”.
Nói xong, Dịch Trầm Phong nắm tay lên không trung, lại đánh ra những quả cầu lửa to bằng nắm đấm.
Vương Nhất Pháp là cảnh giới minh kính trung kỳ, gần tiến tới minh kính hậu kỳ.
Chiêu thức và công pháp của gã chú trọng đến tốc độ.
Trong lúc Dịch Trầm Phong nắm lấy quả cầu lửa thì bóng dáng gã đã lóe lên rồi xuất hiện trước mặt Dịch Trầm Phong.
Dịch Trầm Phong là thuật sĩ, nếu cận chiến thì còn thua cả người thường.
Vương Nhất Pháp đột ngột áp sát khiến ông ta kinh hãi, lập tức ngã xuống.
Cho dù ông ta có nhanh đến mấy thì cũng không thể nhanh hơn người chuyên tu tốc độ như Vương Nhất Pháp được.
Một tiếng ầm ầm vang lên.
Tay phải của Vương Nhất Pháp vung quyền, mang theo sức mạnh to lớn, đánh vào phần ngực của Dịch Trầm Phong, khiến ông ta bay ra ngoài, phun máu tươi khắp mặt đất.
Vương Nhất Pháp không hề thu tay mà lại tiến lên trước, vung chân phải đá vào phần hạ bộ của Dịch Trầm Phong.
Phụt!
Dịch Trầm Phong lại hộc máu tiếp, tứ chi gãy đứt, không còn động tĩnh gì nữa.
.