Mấy cô gái trong phòng thấy thái độ của anh Báo với Chu Minh như vậy thì lập tức tán dương: “Cậu Chu đỉnh quá”.
“Ba tên kia không biết trời cao đất dày gì cả, còn dám đấu với cậu Chu chứ, bây giờ báo ứng rồi”.
“Không quyền không thế mà muốn nghênh ngang, không biết đám này lấy dũng khí ở đâu ra”.
Tạ Phi Phi nghe đám người nói vậy thì nhìn Trịnh Sở, nhỏ giọng nói: “Anh rể, hay anh đi trước đi ạ?”
Cô ấy cảm thấy Chu Minh không thích Trịnh Sở, nếu giờ còn không đi thì người bị đánh tiếp theo sẽ là Trịnh Sở.
Trịnh Sở bình thản nói: “Nếu em đã không còn rắc rối nữa thì anh đi đây”.
Vào lúc Trịnh Sở định đứng dậy rời đi, Chu Minh ở đằng sau lập tức đắc ý nói: “Ê, ban nãy không phải anh oai phong lắm à? Sao giờ đã chạy rồi?”
Đám con gái trong phòng nghe Chu Minh nói vậy thì che miệng cười, xem Trịnh Sở định kết thúc chuyện này thế nào và cậu Chu định giải quyết anh thế nào.
Anh Báo nghe Chu Minh nói vậy thì nhìn bóng lưng Trịnh Sở, giận dữ gào lên: “Một thằng nghèo kiết xác mà cũng dám láo toét trước mặt cậu Chu à? Chán sống rồi đúng không?”
Hắn ta vừa nói xong thì cảm thấy bóng lưng của Trịnh Sở rất quen thuộc, giống như một người nào đó.
Nhưng hắn ta thật sự không nghĩ ra là ai.
Chu Minh nhìn anh Báo, nói: “Nể mặt Phi Phi, chỉ cần dạy dỗ chút là được”.
Tạ Phi Phi thấy Chu Minh định đánh anh rể mình, bèn lo lắng nói: “Cậu Chu, đây là bạn tôi dẫn tới, cậu làm vậy không hay lắm đâu”.
“Anh ta không tôn trọng tôi, dám cãi tôi, cậu nói nên đánh hay không hả?”, nếu Chu Minh không muốn ngủ với Tạ Phi Phi thì đã đánh cho Trịnh Sở bán sống bán chết rồi.
Những cô gái khác cũng bắt đầu khuyên nhủ.
“Phi Phi, cậu Chu nhà chúng ta vừa đẹp trai lại lắm tiền, cậu vẫn không biết nên chọn thế nào à?”
“Nếu cậu Chu mà thích tớ thì tớ đã nhào vào luôn rồi”.
“Chọn người nghèo sẽ không có kết quả tốt đâu”.
Tạ Phi Phi bình thường không biết đám người này hay nịnh bợ như vậy, sau hôm nay, cô ấy sẽ không thèm liên lạc với đám người này nữa.
Chu Minh thấy anh Báo chậm chạp chưa ra tay, bèn tức giận: “Anh Báo, anh còn chờ tôi dạy anh cách đánh nhau nữa à?”
“Không cần, không cần, tôi đánh luôn đây”, anh Báo nói xong, đánh về phía Trịnh Sở.
Trịnh Sở giống như không biết gì, vẫn quay lưng về phía anh Báo, chuẩn bị ra khỏi phòng.
Anh Báo thấy thế thì lập tức xông lên.
Dù thế nào thì hắn ta bắt buộc phải nịnh nhà họ Chu, sau đó lấy được chỗ tốt từ Trần đại sư.
Sau khi anh Báo rời khỏi phòng thì bước lớn về phía Trịnh Sở, vung nắm đấm về phía Trịnh Sở,
Trịnh Sở nhẹ nhàng chuyển động, sau đó lại đá ngược về phía hạ bộ của anh Báo.
Ầm ầm.
Anh Báo bị một cước của Trịnh Sở đánh cho như diều đứt dây, lùi về sau, mạnh mẽ đập vào tường, phun ra máu tươi.
Hắn ta cảm thấy độ mạnh của cú đá này còn kinh khủng hơn cả lần trước bị đá.
Anh Báo chịu đựng nỗi đau đớn kịch liệt truyền từ trong cơ thể, chạy về phía Trịnh Sở.
“Anh Trịnh, tôi không biết là anh tới nên đã đắc tội với anh, mong là anh không chấp nhặt ạ”, anh Báo nhỏ nhẹ nói, cả người run rẩy, sợ hãi vô cùng.
Trần đại sư thì ghê gớm đấy, nhưng cũng chỉ là võ giả minh kính mà thôi.
Người đàn ông trước mặt hắn ta còn trẻ mà cũng đã đến minh kính rồi, còn chưa cả rõ thực lực.
So với việc nịnh bợ nhà họ Chu và lấy lòng Trần đại sư thì thà đi nịnh bợ người này còn hơn.
Chu Minh thấy anh Báo cúi đầu với Trịnh Sở như vậy thì chau mày, sắc mặt khó chịu.
Cậu ta nhìn anh Báo, lạnh lẽo nói: “Đây chỉ là một tên vô dụng mà thôi, anh đâu cần phải nịnh bợ như vậy? Có phải anh không muốn sống ở Giang Nam nữa à?”
Đám con gái trong phòng thấy Chu Minh và anh Báo như vậy thì đều khó hiểu.
Bọn họ không hiểu vì sao anh Báo vừa mới nịnh bợ Chu Minh, bây giờ lại đứng hẳn về phe Trịnh Sở.
Tạ Phi Phi nghi hoặc nhìn người anh rể mà bị coi là vô dụng của mình, trong lòng cực kỳ thắc mắc: “Từ khi Trịnh Sở bị nhà họ Trịnh đuổi ra thì hầu như ai ở Giang Nam cũng biết điều này, sao anh Báo lại phải nịnh anh ấy nhỉ?”
Anh Báo nhìn Chu Minh, lạnh lùng đáp: “Cậu Chu, cậu là cái thá gì trước mặt anh Trịnh đây cơ chứ?”
Hắn ta đã suy nghĩ xong rồi, và quyết định đứng về phe Trịnh Sở, tuyệt đối không đổi.
Trần đại sư ngày trước đúng là mạnh lắm, bá chủ Giang Nam, nhưng thời đại thay đổi, hắn ta cảm thấy Trịnh Sở sẽ còn hơn cả Trần đại sư.
Hắn ta muốn đánh cược cho tương lai của mình.
“Anh…”, Chu Minh nghe anh Báo nói vậy thì trong lòng phẫn nộ, giống như bị tát vào mặt.
Cậu ta nắm chặt tay, tức tối đến phát run, nhìn anh Báo: “Anh đang chán sống đúng không!”
Nói xong, Chu Minh dùng toàn bộ sức mạnh đánh anh Báo.
Anh Báo mặc kệ Chu Minh, thấy cậu ta đánh tới thì vươn tay phải ra bắt lấy nắm đấm của Chu Minh, ấn ngược lại trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Cậu là cái đếch gì trước mặt anh Trịnh cơ chứ?”
Tạ Phi Phi không muốn mọi chuyện xé ra to, bèn nói với Trịnh Sở: “Bỏ qua chuyện này đi anh ơi, đừng đánh nhau nữa”.
Cô ấy không hiểu vì sao tự nhiên anh Báo lại sợ Trịnh Sở như thế.
Mà việc cấp bách bây giờ là không để Chu Minh với Trịnh Sở phải xung đột.
Trịnh Sở thấy Tạ Phi Phi nói vậy thì phất tay nói: “Thôi bỏ qua đi, cậu còn dám có ý xấu với Phi Phi thì tự đi mà chịu hậu quả”.
Anh nói xong thì nhìn Tạ Phi Phi: “Em có muốn ở lại đây nữa không?”
“Không, em đi với anh ạ”, Tạ Phi Phi đã nhìn rõ bộ mặt thật của đám “bạn thân ai nấy lo” này, nên không muốn giao du với họ thêm nữa.
Trịnh Sở và Tạ Phi Phi đứng dậy rời đi, anh Báo tí tởn đi theo Trịnh Sở như một con chó canh gác, chờ Trịnh Sở giao nhiệm vụ.
Ba cô gái trong phòng lúc này thì vẫn còn đang ngơ ngẩn..