234: Đến Người Cần Giết Là Ai Cũng Không Biết


Trịnh Sở hiện đã khôi phục cảnh giới thiên tiên, xương cốt trở nên cứng cáp hơn bao giờ, thậm chí vượt qua kim cương cứng nhất trên thế giới.

Đồng thời học thêm không ít pháp thuật.

Anh tin trên đời này không ai có thể làm đối thủ của mình.

Đùng, đoàng.

Bên trên biệt thự như có tiếng sấm chớp giật.

Kỳ thực, nó chính xác là tiếng sấm.

Trịnh Sở đạt đến cảnh giới tiên thiên xong, anh xuống giường, ra khỏi biệt thự.

Mặc dù anh vô cùng khinh thường, không muốn dính líu với đám người nhà họ Trịnh.

Nhưng đối phương lại tìm tới tận cửa gây chuyện, rắp tâm đuổi giết anh, nếu không phản kháng, người khác sẽ cho rằng anh rất dễ bắt nạt.

Tốc độ của Trịnh Sở rất cao, anh nhanh chóng di chuyển đến chỗ Lại Hoài An.

Lúc này, Lại Hoài An đang nở nụ cười hờ hững, nhìn đám tông sư nhà họ Lại áp bức gia tộc họ Trịnh.

Ông ta cất giọng miệt thị: “Nhà họ Trịnh Vân Châu sắp biến mất, còn nhà họ Tạ Thanh Châu không đáng nhắc đến, lúc đó cả Giang Nam sẽ nằm trong tay tôi”.

Lại Hoài An có chút hối hận, sớm biết nhà họ Trịnh dễ bắt nạt như vậy, ông ta đã ra tay sớm hơn.

Khi ông ta đang vui vẻ nghĩ ngợi, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ và đáng sợ.

Nụ cười trên mặt lập tức biến mất, hàn khí trong mắt lóe lên, hắn ta nhìn về hướng luồng khí kia, thần sắc tư lự, không biết nhà họ Trịnh còn cao thủ nào chưa ra mặt.

Võ giả nhà họ Lại trông sắc mặt Lại Hoài An thì khó hiểu: “Gia chủ, ngài sao thế?”

“Gia chủ đây là vì vô địch nên ưu sầu chăng?”, tông sư nhà họ Lại bắt đầu nịnh hót.

Trong mắt bọn chúng, nhà họ Trịnh giờ đã vật trong tay.

Còn Trịnh Sở, chỉ cần Lại Hoài An muốn giết, liền có thể giải quyết trong nháy mắt.

Trong lúc bọn chúng đang hào hứng nịnh bợ Lại Hoài An, một bóng người lướt qua như chớp giật, xông thẳng về chỗ Lại Hoài An.

Những chỗ bóng người đó lướt qua, thậm chí đến một hạt bụi cũng không di chuyển, dường như hai chân không hề chạm đất.

Tông sư nhà họ Lại còn đang ngơ ngác, Trịnh Sở đã đến trước mặt chúng, tu ra một chưởng.

Rầm rầm.

Chỗ bị anh đánh trúng, máu thịt lẫn lộn, dáng vẻ kinh hãi.

“Mày là ai?”, tông sư nhà họ Lại cảm giác được nguy hiểm, bất giác lùi về phía Lại Hoài An.

Người nhà họ Trịnh nhìn thấy Trịnh Sở thì tâm tình rối bời.

Một ngày không gặp, khí thế trên người anh đã thay đổi hoàn toàn, dường như lột xác thành con người khác.

Ba người Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lượng và Trịnh Lượng Lượng đều kích động.

Trước đó bọn họ cho rằng dù Trịnh Sở xuất hiện không chưa chắc tiêu diệt được Lại Hoài An.

Nhưng nay khí thế của anh lớn mạnh lạ thường, nhà họ Trịnh chắc chắn sẽ không bị tiêu diệt.

Lại Hoài An nhíu mày khinh thường, quan sát Trịnh Sở cả người tràn ngập khí lực trước mắt: “Cậu trai trẻ, hôm nay chúng tôi nhận lệnh Bách Quỷ Giáo đến diệt trừ nhà họ Trịnh, nếu không muốn đối đầu với Bách Quỷ Giáo, vậy hãy tránh ra”.

Lại Hoài An không biết Trịnh Sở là ai, cho nên mới nói như vậy.

Gia tộc nhà họ Trịnh nghe cách Lại Hoài An xưng hô với Trịnh Sở, cảm giác cạn lời.

Trịnh Sở là người ông ta phải giết, thế mà đến tên của đối phương cũng không biết?

Trịnh Sở nhìn Lại Hoài An, hờ hững nói: “Tôi là người ông phải giết, Trịnh Sở, vậy ông nói tôi có nên tránh ra không?”

Lại Hoài An nghe vậy, trong lòng giật thót, cảm giác như một trận cuồng phong sắp ập tới.

Khí thế toát ra từ người anh, không hề thua kém Bách Quỷ Giáo Tây Nam, thậm chí còn mạnh mẽ hơn.

Ông ta rất muốn rút lui, không muốn xảy ra giao tranh, thế nhưng đã làm đến bước này, đã không còn đường lui.

Không giết được Trịnh Sở, nhà họ Lại chắc chắn sẽ bị Bách Quỷ Giáo diệt trừ.

Lại Hoài An lùi về 2 bước, âm thầm tự trách, sớm biết thực lực Trịnh Sở mạnh không kém Bách Quỷ Giáo, ông ta đã cho người bên đó cùng tới đây.

Ông ta có chút nghi ngờ, tuổi Trịnh Sở không quá 20, lại có thể sở hữu sức mạnh ghê gớm đến vậy.

Nếu thật sự có người như thế, tại sao không ra mặt từ đầu? Đến giờ phút này mới xuất hiện.

Lại Hoài An đang hoài nghi, khí thế tỏa ra từ người anh là giả, chỉ để lòe người khác mà thôi.

Nghĩ vậy, cơ mặt ông ta thả lỏng đôi chút, khẽ nở nụ cười nhạt, không nói một lời, giương quyền lao về phía Trịnh Sở.

Trịnh Sở bình thản nhìn ông ta ra đòn.

Khi tay Lại Hoài An chỉ còn cách anh chưa đến 1cm, Trịnh Sở mới từ từ đưa tay, tùy ý tiếp đòn tấn công.

Một tiếng động lớn nổ ra.

Lại Hoài An cảm giác tay trái mình như đánh vào sắt thép, xương cốt tê rần, đau đến mức không kiểm soát nổi biểu cảm, ông ta nghiến răng ken két, gào lên đau đớn.

Lại Hoài An là võ giả bán thần cảnh giới, thân thể cứng cáp vô cùng, cho dù dùng gậy thép đánh cũng không nề hà.

Vậy mà va chạm với Trịnh Sở, lại thảm hại đến mức đó.

Hơn nữa Trịnh Sở vừa rồi mới chỉ tùy tiện nhấc tay, không hề vận sức.

Tông sư võ giả nhà họ Lại trông thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng một cỗ dự cảm không lành dâng lên.

Nếu cả Lại Hoài An cũng không đánh lại Trịnh Sở, vậy không ai trong số chúng là đối thủ của anh.

Đám người nhà họ Trịnh thấy vậy, trong lòng vui mừng khôn siết, chỉ là không thể hiện ra mặt..

235: Triệu hồi hung hồn

Chỉ sợ vui mừng quá sớm, đợi sau khi Trịnh Sở xử lý Lại Hoài An, kết cục của họ cũng thảm hại không khác gì. 

Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng và Trịnh Vĩ Cường không ngại mất mặt, trực tiếp hét lên. 

“Gia chủ không hổ là gia chủ, thực lực bất phàm”. 

“Lại Hoài An từng ấy tuổi, không đỡ nổi một đòn của gia chủ, đúng là thất bại”. 

“Nhà họ Lại mau quỳ xuống nhận thua”. 

Tông sư nhà họ Lại nghe vậy, tức giận vô cùng, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt. 

Lại Hoài An vẫn chưa thua, mới chỉ kêu đau vài tiếng, đã đắc ý như vậy? 

Trong lòng dù nghĩ thế, nhưng chúng cũng đang lo lắng chuẩn bị bỏ chạy, một khi Lại Hoài An bị giết, chúng sẽ lên trực thăng rút lui. 

Lại Hoài An nhìn Trịnh Sở, kiềm nén cơn đau từ tay trái, chật vật gượng cười: “Trịnh Sở, không ngờ tuổi nhỏ đã lợi hại đến thế, có muốn gia nhập Bách Quỷ Giáo không, như vậy sẽ được miễn tội giết Quỷ Hoa trưởng lão”. 

Ông ta muốn lôi kéo anh vào Bách Quỷ Giáo, vừa không phải đối đầu với anh, vừa có thể ăn nói với Bách Quỷ Giáo. 

Dù sao Bách Quỷ Giáo cũng rất trọng người tài, nếu cái chết của Quỷ Hoa trưởng lão có thể đổi lấy một nhân tài, chắc chắn sẽ vui mừng. 

Trịnh Sở nghe Lại Hoài An nói, giống như nghe chuyện nực cười nhất trên đời. 

Anh hoàn toàn không coi Bách Quỷ Giáo ra gì, thánh nữ Bách Quỷ Giáo, muốn giết liền giết, chẳng chút đắn đo. 

“Bách Quỷ Giáo là cái thá gì, tư cách gì mời tôi gia nhập?”, ngữ khí của anh thờ ơ, đem theo chút lạnh lẽo. 

Lại Hoài An nghe vậy, sắc mặt xấu đi, xem ra trận đánh này không thể tránh được. 

Ông ta nhìn Trịnh Sở, ánh mắt hung ác: “Nếu cậu đã muốn chết, tôi sẽ cho cậu toại nguyện”. 

Dứt lời, Lại Hoài An rút ra một miếng ngọc bội trong ngực. 

Miếng ngọc gần bằng lòng bàn tay người trưởng thành, trên mặt khắc hình đầu lâu cực kỳ sống động. 

Trịnh Sở nhìn miếng ngọc bội trong tay Lại Hoài An, khẽ bật cười: “Một pháp khí triệu hồi không chính thống, cũng dám lên giọng như vậy”. 

Khi Trịnh Sở tu tiên, gặp qua vô số pháp bảo linh khí, cho dù là pháp khí triệu hồi, anh cũng sở hữu không ít. 

Pháp khí triệu hồi lớn mạnh, có thể triệu hồi hung thần hồn phách, ngoài ra còn có thần thú hay hung thú. 

Còn miếng ngọc bội của Lại Hoài An, quá nhiều tạp chất, cùng lắm chỉ triệu hồi được hung linh ác quỷ. 

Món đồ vật như vậy, dùng từ “không chính thống” là cất nhắc lắm rồi. 

Lại Hoài An nghe lời lẽ của anh, chỉ thấy Trịnh Sở quá kiêu căng. 

Đây là pháp khí giáo chủ Bách Quỷ Giáo cấp cho nhà họ Lại. 

Nhờ có nó, nhà họ Lại mới vươn lên đứng đầu Vạn Châu, trở thành một trong ba gia tộc hàng đầu Giang Nam. 

Sắp tới còn có thể đứng số một. 

Thế mà qua lời Trịnh Sở, nó liền trở thành một món đồ tạp nham. 

Sắc mặt ông ta tím tái, nổi trận lôi đình, mở miếng ngọc bội, nhổ máu lên đó. 

Máu tươi và ngọc bội tiếp xúc với nhau, một đám khí đen tuyền tỏa ra. 

Tiếp đó, xuất hiện luồng sáng đỏ thẫm như máu len lỏi giữa đám khí đen. 

Khi luồng ánh sáng kia xuất hiện, nhiệt độ khu vực xung quanh tức thì đột ngột hạ thấp. 

Võ giả nhà họ Lại chứng kiến cảnh này, trong mắt lóe lên tia vui mừng. 

Bọn chúng ở nhà họ Lại bao nhiêu năm, đương nhiên biết miếng ngọc bội này có thể triệu hồi quỷ thần mạnh cỡ nào. 

Đám người nhà họ Trịnh trông cảnh tượng trước mắt thì cũng run rẩy kịch liệt, dường như gặp phải sinh vật khiếp đảm nào đó. 

“Trịnh Sở, cậu phải trả giá vì sự kiêu ngạo thiếu hiểu biết”, Lại Hoài An vừa dứt lời, ánh sáng đỏ liền hóa thành quỷ hồn thân cao 10m. 

Quỷ hồn có hình dáng khá giống người, chỉ là hai mắt chằng chịt tơ máu, trên đầu mọc một chiếc sừng dài nhọn, lỗ mũi khò khè tia lửa, tứ chi như vó bò, phát ra âm thanh gầm rú khó chịu. 

Lại Hoài An nhìn hung hồn, không bận tâm hình tượng, dứt khoát quỳ xuống: “Quỷ thần đại nhân vĩ đại, mong ngài từ bi, giết chết tên nhãi không biết trời cao đất dày phía trước”. 

Nói xong, ông ta chỉ tay vào Trịnh Sở. 

Hung hồn nghe xong, nhìn về phía Trịnh Sở, nói: “Lại Hoài An, ngươi đúng là làm việc ngày càng tệ, đến một tên nhãi cũng cần ta ra tay?” 

Lời lẽ tràn đầy giận dữ, giống như Lại Hoài An đang trêu đùa nó. 

Lại Hoài An nghe vậy, biết hung hồn nổi giận, ông ta hoảng hốt giải thích: “Quỷ thần đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, mặc dù cậu ta tuổi nhỏ, nhưng sức lực ghê gớm, tôi không đánh lại”. 

Lại Hoài An thẳng thắn thừa nhận thương tích. 

Mục đích để chứng minh ông ta không hề lừa hung hồn. 

Hung hồn nhìn ông ta, biết đang bị thương, chỉ là không ngờ do người trẻ tuổi trước mặt gây ra. 

Nó trừng đôi mắt đỏ như máu, nói với Trịnh Sở: “Nhìn thấy quỷ thần còn không mau quỳ xuống xin tha mạng?” 

Đồng thời phóng ra luồng khí mạnh mẽ khiến những người còn lại đều hoảng sợ quỳ xuống, liên tục khấu đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play