Ba người Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lượng không tin rằng với thế tiến công của bọn họ không thể gi3t chết Trịnh Sở và Trần Anh.
Ầm ầm.
Ầm ầm.
Ầm ầm.
Ở đây như thể có sấm sét vậy, mặt đất vỡ tan, cát đá bay tứ tung.
Trịnh Sở nhìn vào thế tiến công của ba người Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường và Trịnh Minh Lượng, thần sắc nghiêm túc, anh hoàn toàn không coi ba người này ra gì.
Trong lòng anh, thực lực của ba người này vẫn còn quá yếu, còn chưa đến cảnh giới bán thần, có tư cách gì kêu Trịnh Sở ra tay chứ.
Thấy vẻ mặt bình tĩnh và bộ dạng bình thản của Trịnh Sở, lửa giận thiêu đốt ba người Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lượng, bọn họ vung nắm đấm chứa đựng sức mạnh hủy thiên diệt địa tới.
Nếu đổi lại là võ giả cảnh giới hóa huyền thông thường, nếu bị ba người này đấm, chắc chắn sẽ bị đấm thành bùn nhão.
Trịnh Sở dùng thần thức điều khiển Trần Anh để cô ta ra tay tiêu diệt ba người này.
Bịch.
Khi thế tấn công của Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lượng sắp trúng người Trịnh Sở lại bị Trần Anh trước mặt Trịnh Sở chống cự lại.
Bọn họ muốn thoát ra để đối phó với Trịnh Sở, thế nhưng thủ đoạn của Trần Anh quá mức mạnh mẽ.
Trong trạng thái lấy một địch ba cư nhiên lại chiếm thế thượng phong, áp chế khiến bọn họ không thể rút tay ra đối phó Trịnh Sở.
Trong lòng ba người cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Trần Anh sống ở họ Trịnh nhiều năm, bọn họ biết rõ sức mạnh và tài năng của cô ta.
Căn bản không thể mạnh như vậy được, cho dù cho Trần Anh thêm một trăm năm cũng không thể đạt tới trình độ này.
Trịnh Thiên ở một bên theo dõi trận chiến của Trần Anh, anh thầm lắc đầu, nếu sớm biết thực lực của Trần Anh mạnh như vậy, ban đầu hắn ta đã thu nhận cô ta làm thuộc hạ của mình rồi.
Thấy cảnh này, trong mắt Lại Mộng Linh lóe lên tia dữ tợn, bà ta lập tức ra tay giết Trịnh Sở.
Bà ta cho rằng Trịnh Sở căn bản không có chút thực lực gì, ba năm trước là kẻ vô dụng, ba năm sau vẫn là kẻ vô dụng.
Bây giờ Trịnh Sở có thể hoành hành làm xằng làm bậy ở nhà họ Trịnh chẳng qua chỉ dựa vào sức mạnh của Trần Anh mà thôi.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lại Mộng Linh dấy lên nụ cười xấu xa, bà ta không tin rằng khi Trần Anh đối phó với ba cao thủ còn có thể chú ý tới Trịnh Sở.
Lại Mộng Linh lấy ra một chiếc roi thép sắc bén từ trong ngực ra, chiếc roi thép dài được làm từ vật liệu thép đặc biệt.
Nó không chỉ dẻo dai mà còn vô cùng sắc bén.
Trước đó lúc lần đầu tiên sử dụng, chính bà ta còn bị thương bởi chiếc roi thép này.
Lại Mộng Linh là tông sư võ đạo thời kỳ đầu cảnh giới hóa huyền mà còn bị thương bởi chiếc roi thép này.
Bà ta tin rằng chỉ cần chiếc roi thép này đánh vào người sẽ lấy đi được cái mạng chó của Trịnh Sở.
Vút vút vút.
Roi thép tạo ra âm thanh xé rách không gian, đập thẳng vào phần đầu Trịnh Sở, có xu thế muốn bổ đầu Trịnh Sở ra làm hai mảnh.
Trịnh Sở chú ý tới thế tấn công phía bên này của Lại Mộng Linh, anh chậm rãi quay lại, nhìn Lại Mộng Linh như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.
Anh không muốn kết thúc cuộc đời của Lại Mộng Linh sớm như vậy, như vậy quá dễ dàng cho bà ta.
Trịnh Sở muốn Lại Mộng Linh phải nếm trải nỗi đau năm đó của mẹ anh.
Sự đau đớn đến tột cùng đó đã hành hạ mẹ anh trong suốt hai tháng, cuối cùng rời khỏi Trịnh Sở trong sự tuyệt vọng và bất lực.
Thấy Lại Mộng Linh tấn công Trịnh Sở, những thành viên trong gia tộc họ Trịnh đứng vây xem nhìn thấy Trịnh Sở đang trong trạng thái ngây người.
Thần sắc bọn họ có chút mông lung, bọn họ không biết lần này Trịnh Sở định làm gì.
Bây giờ Trần Anh-vệ sĩ của Trịnh Sở đang quyết đấu với ba cao thủ.
Căn bản không có gì bảo đảm rằng có thể bảo vệ Trịnh Sở bình an vô sự.
Trừ khi thực lực của Trịnh Sở rất mạnh đạt tới cảnh giới hóa huyền, nếu không, Trịnh Sở hoàn toàn không phải là đối thủ của Lại Mộng Linh.
Đám người nhà họ Trịnh cảm thấy Trịnh Sở quá mức kiêu căng ngạo mạn, bây giờ bọn họ muốn Lại Mộng Linh giết Trịnh Sở ngay lập tức.
Lại Mộng Linh nhìn chiếc roi thép vô cùng sắc bén trong tay, lúc nó sắp chạm vào người Trịnh Sở, nụ cười trên khóe miệng bà ta càng thêm nồng đậm.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Trịnh Thiên nở ra nụ cười, vỗ tay nói: “Mẹ à, hay lắm, lát nữa con nhất định sẽ lấy chiếc roi thép này băm thây Trịnh Sở”.
Hắn ta thực sự quá ghét Trịnh Sở, người đã sớm chết chôn dướt đất rồi giờ lại đột nhiên xuất hiện.
Ngay khi Lại Mộng Linh cho rằng Trịnh Sở sắp chết, thân hình Trịnh Sở bay nhanh như chớp xuất hiện sau lưng Lại Mộng Linh, anh vung một quyền tới.
Phốc.
Lại Mộng Linh cảm thấy nội tạng trong cơ thể bị tấn công bởi một sức mạnh cực lớn, giờ đây lục phủ ngũ tạng đã bị vỡ nát.
Một ngụm máu tươi trộn lẫn với các mảnh vỡ nội tạng trào ra từ miệng bà ta, nhuộm đỏ mặt đất.
Tốc độ của Trịnh Sở rất nhanh, khi Lại Mộng Linh ngã xuống đất, anh lập tức đến bên cạnh bà ta, từ trên cao nhìn xuống lạnh giọng nói: “Hôm nay, tôi muốn bà trả lại gấp bội lần nỗi đau mà mẹ tôi phải chịu năm đó”.
Vừa dứt lời, Trịnh Sở nhấc chân phải lên giẫm mạnh vào ngực Lại Mộng Linh.
Phốc.
Lại Mộng Linh bị Trịnh Sở giẫm lên, một ngụm máu tươi khác phun ra, sắc mặt bà ta tái nhợt, trông vô cùng yếu ớt.
Thấy mẹ mình bị Trịnh Sở giẫm trên mặt đất, mặt Trịnh Thiên đỏ bừng vì tức giận, tức giận nói: “Trịnh Sở, mày dám giẫm lên người mẹ tao, tao nhất định sẽ băm thây mày ra thành trăm mảnh, nhất định là vậy!”
Tuy rằng nói như vậy nhưng hắn ta cũng không xông lên gây sự với Trịnh Sở.
Bởi vì hắn ta biết thực lực của Trịnh Sở rất mạnh, không phải là người mà hắn ta có thể ứng phó.
Đám người gia tộc nhà họ Trịnh xung quanh không ngờ rằng Trịnh Sở lại có thể giẫm Lại Mộng Linh dưới chân.
Bọn họ luôn cho rằng chỗ dựa của Trịnh Sở là Trần Anh, bây giờ nghĩ lại nếu chỗ dựa của Trịnh Sở chỉ có Trần Anh sao Trịnh Sở dám vào náo loạn nhà họ Trịnh chứ.
Trịnh Sở dùng ánh mắt hờ hững nhìn Trịnh Thiên đang mang theo vẻ mặt tức giận nhưng không dám tiến lên ra tay với anh, lạnh lùng nói: “Đợi xử lý người đàn bà ti tiện này xong, tao sẽ xử lý mày”..