"Anh cảm thấy tôi là loại người như vậy sao?", Hứa Thanh Vân trừng mắt nhìn Lý Đại Dũng nói.
Nghe Hứa Thanh Vân nói, Lý Đại Dũng cười đáp: "Cô và Trịnh Sở không có tình cảm gì với nhau, cô cần gì phải bảo vệ một tên rác rưởi như vậy? Chẳng lẽ cô thích rác rưởi?"
"Anh! ", Hứa Thanh Vân nghe Lý Đại Dũng nói vậy thì hết sức phẫn nộ.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ văng tục, hôm nay nhịn không được liền phải văng tục: "Hai kẻ chết tiệt các người, đừng có mà hiếp người quá đáng, các người nghĩ tôi dễ bị ức hiếp lắm sao!"
Hứa Thanh Vân nói xong liền xoay người rời đi.
Lý Đại Dũng sao có thể để cho cô rời đi dễ dàng như vậy được, lúc này gã liền nói: "Ngăn cô ta lại cho tôi".
Gã vừa lên tiếng thì đã có năm tên đầu trọc mặc đồ đen với cơ bắp cuồn cuộn bước ra từ hai phía để chặn đường Hứa Thanh Vân.
“Các người còn muốn gì nữa?”, Hứa Thanh Vân sẳng giọng nói: “Chẳng lẽ còn muốn giam tôi ở chỗ này sao?"
Lý Đại Dũng cười nói: "Đương nhiên tôi phải làm nhục cô trước sau đó mới xử lý tới Trịnh Sở sau".
“Trịnh Sở và anh có thù oán gì, sao anh lại muốn hãm hại anh ấy?”, tuy Hứa Thanh Vân không thích Trịnh Sở nhưng cô biết anh trước giờ không vô cớ gây sự với ai.
Với tính cách của anh thì làm sao có thể gây hấn với một người có tâm tư ác độc như thế này?
"Cái tên kiêu căng đó đã làm cho tôi mất hết mặt mũi, tất nhiên tôi phải khiến cho cái tên đó phải trả giá đắt rồi.
Trước tiên hãy bắt đầu từ cô đi", Lý Đại Dũng cười khả ố, ra lệnh cho năm tên đầu trọc kia bắt Hứa Thanh Vân.
"Các người! ", Hứa Thanh Vân nhìn thấy năm tên đàn ông to lớn lao về phía mình thì lập tức chạy về phía khác, né tránh cánh tay đang muốn tóm lấy mình của bọn chúng.
Năm tên đầu trọc nhìn thấy Hứa Thanh Vân chạy tới chạy lui thì trên mặt đều hiện ra nụ cười hung ác, ánh mắt nhìn thấy Hứa Thanh Vân giống như đang nhìn một con mồi.
Bọn chúng lập tức chia ra để bắt lấy Hứa Thanh Vân.
Lý Đại Dũng nhìn thấy cảnh này thì bật cười hả hê nói: "Con đàn bà chết tiệt, dám từ chối yêu cầu của ông đây thì phải lãnh hậu quả".
Trịnh Sở đang uống trà trong văn phòng của Hứa Thanh Vân đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Hứa Thanh Vân và Lý Đại Dũng.
Trong lòng anh lúc này đang có lửa giận thiêu đốt.
Lý Đại Dũng vì chuyện của anh nên mới hãm hại Hứa Thanh Vân, thậm chí còn muốn làm nhục cô.
Trịnh Sở ngay lập tức mở cửa văn phòng rồi đi thẳng tới văn phòng của Trương Thiếu Khoan.
Cũng may văn phòng của Hứa Thanh Vân và Trương Thiếu Khoan không cách xa nhau lắm, chỉ cách đó mười mét.
Bang!
Cửa văn phòng bị đạp tung.
Trịnh Sở bước vào văn phòng với vẻ mặt lạnh lùng, nhìn thấy một tên đàn ông lực lưỡng đang đứng rất gần Hứa Thanh Vân, hai tay chuẩn bị tóm lấy khuôn mặt của Hứa Thanh Vân.
Nhanh như chớp anh đã phóng đến trước mặt tên đàn ông lực lưỡng rồi tung ra một quyền đánh gục hắn ta.
Hắn ta thậm chí còn không có cơ hội phản kháng.
Bốn tên còn lại vô cùng ngạc nhiên khi chứng kiến Trịnh Sở đánh gục đồng bọn của mình chỉ bằng một quyền.
Trong mắt của bọn chúng thì Trịnh Sở chỉ là một người đàn ông gầy yếu, bọn chúng còn có thể đánh chết được mười người giống như vậy.
"Mau đánh nó tàn phế đi, phải khiến cho nó cả đời nằm trên giường bệnh", Lý Đại Dũng nhìn thấy Trịnh Sở xông vào thì lập tức hạ lệnh cho bốn tên đầu trọc lực lưỡng còn lại xử lý Trịnh Sở.
Mấy tên đầu trọc lực lượng vặn vẹo cổ, siết chặt nắm đấm làm phát ra những tiếng răng rắc đáng sợ rồi đồng loạt xông về phía Trịnh Sở.
Lý Đại Dũng nhìn thấy bốn tên đàn ông lực lưỡng xông lên thì liền nở nụ cười trêu tức.
Năm tên này đều là võ giả được gã lựa chọn cẩn thận, bình thường còn có thể một địch hai mươi không thành vấn đề.
Bảo đám người này đồng loạt xông lên xử lý Trịnh Sở chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?
Về chuyện Trịnh Sở vừa xông vào đã đánh gục được một tên đầu trọc lực lưỡng thì nhất định là do tên kia không ngờ phía sau có người đánh lén cho nên mới gục nhanh như vậy.
Nghĩ đến đây, hai mắt Lý Đại Dũng đỏ ngầu lên, hưng phấn nói: "Đánh chết nó cho tôi".
Bốn tên đàn ông lực lưỡng vừa nhận lệnh của Lý Đại Dũng thì ngay lập tức đã xông về phía Trịnh Sở cực nhanh.
Trịnh Sở nhìn bốn tên đàn ông lực lưỡng với vẻ mặt lãnh đạm, trong mắt anh thì bọn chúng chỉ là đám kiến hôi chẳng đáng nhắc tới.
Ầm!
Bốn tên kia tuy rằng vẫn xem thường thực lực của Trịnh Sở nhưng chúng biết Trịnh Sở có thể đánh gục đồng bọn của mình chỉ bằng một quyền cho nên nếu như không đồng loạt xông lên thì cũng không chắc chắn có thể đánh gục được Trịnh Sở.
Trịnh Sở siết chặt nắm tay phải, xung quanh nắm đấm của anh có một tia linh lực hiển lộ.
Tốc độ ra đòn của anh cực nhanh, một tên đàn ông đầu trọc lực lưỡng vừa lao tới thì đã bị trúng một quyền.
Ầm!
Tên đó bị trúng một quyền của Trịnh Sở vào ngay lồng ngực, thân thể như con diều đứt dây đập vào tường rồi hộc máu giàn giụa.
Ba tên còn lại vừa nhìn thấy cảnh này thì liền tăng tốc muốn tóm lấy Trịnh Sở.
Chỉ cần một tên bắt được Trịnh Sở thì hai tên còn lại có thể đánh chết Trịnh Sở.
Trịnh Sở vẫn tỏ ra lãnh đạm, tốc độ di chuyển của anh cực nhanh.
Khi ba tên kia sắp lao tới thì anh đã chủ động công kích.
Bang bang bang!
Ba tiếng vang lớn liên tiếp phát ra, ngay sau đó cả ba tên đàn ông lực lưỡng kia đều đã bay ngược ra ngoài hộc máu giàn giụa.
Vừa nhìn thấy cảnh này thì khóe miệng đang nở nụ cười trêu tức của Lý Đại Dũng ngay lập tức đông cứng lại, toàn thân gã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hai chân Trương Thiếu Khoan nhũn ra, thân thể khuỵu xuống đất, sắc mặt đã tái nhợt.
Gã không ngờ Trịnh Sở lại mạnh đến như vậy, năm cao thủ mà Lý Đại Dũng đã bỏ ra rất nhiều tiền để mời về đều bị anh xử lý dễ dàng.
Sau khi Trịnh Sở đối phó xong năm tên đầu trọc lực lưỡng, anh lại chậm rãi bước đến trước mặt Lý Đại Dũng, nhìn gã bằng ánh mắt lạnh như băng.
“Mày… mày muốn làm gì?”, Lý Đại Dũng ấp a ấp úng nói, sắc mặt tái nhợt, trong lòng rất hoảng sợ.
Trịnh Sở giơ tay phải lên rồi vung nó xuống khuôn mặt Lý Đại Dũng.
Chát!
Khuôn mặt bên phải của Lý Đại Dũng ngay lập tức sưng đỏ, cơn đau khiến cho gã giận dữ rống lên: "Trịnh Sở, mày nghĩ mày là cái thá gì? Mày nghĩ mày có thể cậy mạnh mà đánh tao hay sao?".