Bọn họ thấy Trịnh Sở chỉ chừng đâu đó hai mươi tuổi, thế mà lại dám mở miệng quát lớn ở đây.
Người nhà họ Tạ lập tức đáp trả: “Ranh con càn rỡ cái gì, đây là nhà họ Tạ, không phải là nơi mà cậu có thể diễu võ giương oai”.
“Đừng tưởng cậu có Tạ Bá Ngọc che chở thì có thể ngông cuồng như thế”.
Người nhà họ Tạ tưởng rằng Trịnh Sở là tay chân của Tạ Bá Ngọc, lại không biết thực lực của Trịnh Sở đáng sợ đến mức nào.
Nếu bọn họ biết được Tạ Bá Kim chết trong tay Trịnh Sở thì chắc đã quỳ rạp xuống đất run rẩy rồi, làm sao dám há miệng dạy dỗ anh.
“Các người không được bất kính với cậu Trịnh”, Tạ Bá Ngọc thấy người nhà họ Tạ dám quát Trịnh Sở thì làm sao có thể để chuyện đó tiếp diễn được.
Nên biết rằng, nếu như không có Trịnh Sở thì ông ta đã bị Tạ Bá Kim đánh chết rồi, làm sao có thể sống đến hôm nay để trở thành gia chủ nhà họ Tạ.
Người nhà họ Tạ không xem mệnh lệnh của Tạ Bá Ngọc ra gì, bọn họ tin rằng Tạ Bá Ngọc sẽ không đánh chết mình.
Trong đó có một người mở miệng nói: “Cái gì mà cậu Trịnh, còn bé tí mà đã dám ngang ngược như thế, để tôi xem cậu mạnh đến mức nào”.
Vừa mới nói xong thì người đó đã dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện trước mặt Trịnh Sở, nắm đấm mang theo sức mạnh ngàn cân đánh về phía anh.
Trịnh Sở thấy người đó bắt đầu tấn công mình, vẻ mặt anh vẫn hết sức bình tĩnh, không chút gợn sóng nào, cứ như đang nhìn một con kiến nhỏ bé: “Muốn chết”.
“Chết đến nơi rồi còn dám kiêu ngạo”, người đó cũng không định buông tha cho anh, muốn cho anh một đòn thật nặng, kết liễu mạng sống của anh, tiện thể cho Tạ Bá Ngọc một lời cảnh cáo.
Trịnh Sở chậm rãi giơ tay phải lên, vung nhẹ về phía người nhà họ Tạ đang hùng hổ nhào tới.
Ầm ầm.
Người đó còn chưa kịp tới gần Trịnh Sở thì đã bị một sức mạnh cực lớn đánh bay ra ngoài, nội tạng đều nát hết cả, miệng phun máu tươi, ngã dưới đất và tắt thở.
Mọi người có mặt ở đó thấy Trịnh Sở gi3t chết người kia thì lập tức dùng ánh mắt phức tạp và vẻ mặt kì lạ nhìn anh.
Bọn họ thật sự không ngờ một thanh niên chỉ chừng hai mươi tuổi mà thực lực lại mạnh đến bất ngờ, dễ dàng gi3t chết người đó như thế.
Bầu không khí bỗng chốc chìm vào sự yên tĩnh đầy quỷ dị, không có ai mở miệng nói chuyện, chỉ có tiếng thở mỏng manh.
Trịnh Sở nhìn người nhà họ Tạ cuối cùng cũng đã ngậm miệng lại, anh lạnh nhạt nói: “Ông Tạ không giết các người, điều đó không có nghĩa là tôi cũng sẽ tha mạng cho bất kì ai”.
Người nhà họ Tạ nghe những lời Trịnh Sở hờ hững nói ra, chỉ thấy lạnh từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, khí lạnh thổi quét toàn thân.
Bọn họ đã bị thủ đoạn như sấm giật gió rền của Trịnh Sở dọa sợ, nào dám phản bác nữa, ai cũng lắc đầu nói: “Không dám, chúng tôi không dám”.
Tạ Bá Ngọc nhìn Trịnh Sở, giọng đầy cung kính nói: “Cảm ơn cậu Trịnh”.
Trịnh Sở bình thản nói: “Chuyện nhỏ thôi mà”.
Tạ Bá Ngọc nghe anh nói thế, bản thân biết rất rõ mình mắc nợ Trịnh Sở rất nhiều, trả cả đời cũng chưa chắc đã trả hết.
Ông ta thầm thề rằng chỉ cần Trịnh Sở cần, thì dù lên núi đao xuống biển lửa ông ta cũng không từ chối.
Reng reng reng.
Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Trịnh Sở cầm điện thoại di động lên xem, là Hứa Thanh Vân gọi tới.
Anh lập tức nghe máy, chợt nghe được giọng nói lo lắng của Hứa Thanh Vân: “Trịnh Sở, bây giờ anh đang ở đâu thế?”
Hứa Thanh Vân nghe thấy giọng Trịnh Sở thì sự lo lắng mới nguôi ngoai phần nào, nói: “Tôi đang ở nhà, người từ Vân Châu tìm tới”.
“Nhà họ Trịnh Vân Châu ấy hả?”, Trịnh Sở nghĩ đến nhà họ Trịnh ở Vân Châu trước tiên.
“Ừ, bọn họ nói là có chuyện tìm anh, nếu anh không đến thì Tạ Phi Phi sẽ bị giết”, lẽ ra Hứa Thanh Vân không định gọi cho Trịnh Sở, nhưng Tạ Phi Phi lại nằm trong tay đối phương.
Nếu không gọi cho Trịnh Sở, Tạ Phi Phi sẽ bị người nhà họ Trịnh ở Vân Châu bên kia cử người tới gi3t chết.
Huống chi thực lực của Trịnh Sở cũng có vẻ khá mạnh, Hứa Thanh Vân tin anh có thể đối phó đám người đó.
Trịnh Sở nghe cô nói thế thì mở miệng hỏi: “Người đó có ở bên cạnh cô không?”
Anh phải nói với người đó rằng không được phép tổn thương đến Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi, nếu không hậu quả đó sẽ là thứ họ không bao giờ lường trước được.
Hứa Thanh Vân nghe Trịnh Sở nói xong thì nhìn sang người đàn ông âm u cao một mét bảy bên cạnh mình, nói: “Trịnh Sở muốn nói chuyện với anh”.
Người đàn ông âm u đó nghe Hứa Thanh Vân nói thế thì vươn tay giật lấy điện thoại, cười khẩy nói: “Trịnh Sở, tôi không cần biết bây giờ cậu đang ở đâu, nhưng nếu cậu dám gi3t chết Trịnh Bưu thì đúng thật là to gan làm loạn”.
“Nay tôi cho cậu một cơ hội, sáng mai mười giờ, nếu không xuất hiện ở tiểu khu Thiên Hà thì vợ và em vợ của cậu cứ chờ chết đi”.
Vừa nói xong, người đàn ông đó đã ném mạnh điện thoại xuống đất, khiến nó nát bấy thành nhiều mảnh.
Người đàn ông đó nhìn Hứa Thanh Vân, giọng hung ác nói: “Nhớ kỹ, thằng chồng rác rưởi của cô mà không ló cái mặt ra vào sáng mai thì cô cứ chờ chết đi”.
Nói xong, người đó đeo chiếc ba lô kiểu dáng nữ, ra khỏi phòng.
Hứa Thanh Vân nhìn theo bóng lưng người đó rời, nhìn Tạ Phi Phi bên cạnh bị dây thừng quấn chặt như bánh chưng, lên tiếng: “Phi Phi, em có sao không?”
Tạ Phi Phi lắc đầu, giọng yếu ớt nói: “Chị họ, đám người đó là nhà họ Trịnh Vân Châu hả, tại sao họ lại muốn đối phó anh rể”,
Cô ấy thật sự không hiểu, đều là người của một gia tộc, tại sao phải tàn sát lẫn nhau.
Hứa Thanh Vân lắc đầu nói: “Gia tộc càng lớn thì mâu thuẫn của nó lại càng nhiều”.
Cô nói xong thì thở dài, mong là Trịnh Sở có thể bình an.
Tạ Phi Phi nhìn vẻ mặt Hứa Thanh Vân, hỏi: “Chị đang lo lắng cho anh rể hả?”
“Không, chị đang lo cho em”, Hứa Thanh Vân giải thích.
Nhà họ Tạ, Vân Châu.
Vẻ mặt Trịnh Sở lập tức trở nên nghiêm túc sau khi người đàn ông kia cúp điện thoại, hai nắm đấm siết chặt.
Giọng anh đầy lạnh lẽo nói: “Trịnh An, mày thật to gan, dám đụng tới người phụ nữ của tao”.
Trịnh Sở biết, cả nhà họ Trịnh ở Vân Châu, chỉ có mình Trịnh An sở hữu giọng nói dịu dàng âm u như con gái, nghe buồn nôn.
Người nhà họ Tạ thấy Trịnh Sở tức giận thì ai cũng cúi đầu xuống thật thấp, sợ anh nổi giận rồi tai vạ lại ập đến đầu mình.
.