Đám nhân vật quyền quý sau lưng Vương Thành Nhân thấy Giang Ngô Yến ra tay với Trịnh Sở mà anh vẫn còn hống hách như thế thì đều lắc đầu, cho rằng Trịnh Sở quá ngu ngốc, không biết bên ngoài vẫn còn rất nhiều kẻ mạnh hơn mình.
Bọn họ cũng không biết, cả hai đồ đệ của Vương Thành Nhân đều bị Trịnh Sở đánh chết.
“Ranh con ngu ngốc ngông cuồng, để tôi cho cậu biết sự lợi hại của tôi”, Giang Ngô Yến thi triển quyền hình hổ, phát ra những tiếng hổ gầm gừ, đột ngột đánh về phía Trịnh Sở.
Trịnh Sở vẫn rất bình tĩnh, dùng thần thức điều khiển Trần Anh, để cô ta ra tay với Giang Ngô Yến.
Sức mạnh của Giang Ngô Yến vẫn còn quá kém cỏi trong mắt Trịnh Sở, vẫn chưa xứng đáng để anh phải ra tay.
Mọi người ở đây đều thấy Giang Ngô Yến ra tay với Trịnh Sở, kết quả là Trịnh Sở vẫn còn đứng sờ sờ ở đó, không hề có bất kì động tác phòng thủ hay tấn công nào.
Trong lòng họ đều nghĩ rằng có lẽ Trịnh Sở đã choáng váng trước thủ đoạn của Giang Ngô Yến rồi nên hoàn toàn không nghĩ đến việc đánh trả làm gì nữa.
Khi quyền hình hổ của Giang Ngô Yến phát ra tiếng hổ gầm, chuẩn bị đánh cho Trịnh Sở dở sống dở chết.
Thì Trần Anh vẫn đứng bất động như núi lại đột nhiên lấy ra hai con dao găm vô cùng sắc bén đánh về phía Giang Ngô Yến.
Phập.
Bốp.
Khoảnh khắc Trần Anh ra tay với Giang Ngô Yến, ông ta lập tức phản ứng lại, nhanh chóng hóa khí kình thành một thanh đao lớn vô cùng sắc bén, chống lại dao găm trong tay Trần Anh.
Khi hai người bọn họ giao tranh với nhau, những tia lửa cứ lóe lên liên tục.
Trần Anh, Giang Ngô Yến có thể đánh ngang tay với nhau, trong chốc lát không thể phân ra thắng bại.
Hứa Thanh Vân nhìn Trần Anh mặt mũi xinh đẹp, dáng người bốc lửa, sức mạnh lại chèn ép tuyệt đối như thế, không ngờ lại có thể đánh với cao thủ bên cạnh Vương Thành Nhân mà không bị yếu thế.
Cô đoán rằng Trịnh Sở dựa vào Trần Anh nên mới thế.
Nhưng bây giờ Trần Anh đánh giết Giang Ngô Yến, lại hoàn toàn không thể tóm được ông ta ngay lập tức.
Khi đối phó với Vương Thành Nhân kia, Trịnh Sở còn có thể dựa vào ai.
Những nhân vật quyền quý ở đây đã biết rõ sự lợi hại của Trần Anh trong hội thưởng long ngày trước.
Nhưng không ngờ sức mạnh thật sự của Trần Anh lại có thể ghê gớm đến mức này.
Mạnh đến nỗi có thể đánh ngang tay với Giang Ngô Yến.
Vương Thành Nhân nhìn Giang Ngô Yến và Trần Anh chém giết nhau, hứng thú nhìn Trịnh Sở nói: “Đây là thứ để mày hống hách vênh mặt lên đấy hả? Mày hơi khinh thường tao quá rồi đó”.
Ông ta nói xong thì ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn Trịnh Sở nói: “Muốn tao đích thân ra tay, hay là mày tự động ngoan ngoãn dâng ngọc ba màu ra đây?”
Vừa nói dứt lời, nhiệt độ trong phòng tổng thống bỗng chốc giảm xuống hơn mười độ.
Cơ thể của mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được cơn rét bất ngờ ập tới, ai cũng lạnh run, răng cứ va cầm cập vào nhau.
Bọn họ thật sự không ngờ, Vương Thành Nhân còn chưa ra tay, chỉ dùng suy nghĩ thôi đã có thể mạnh đến thế rồi.
Nếu Vương Thành Nhân ra tay thì chẳng phải sẽ phá hủy nơi này trong nháy mắt ư.
Trịnh Sở khác với những người đang có mặt ở đây, hoàn toàn không cảm nhận được sự lạnh lẽo đó, cơ thể anh vẫn thẳng tắp như ngọn núi sừng sững.
Anh nhìn Vương Thành Nhân, cười ha hả nói: “Muốn lấy được thứ gì từ tay tôi thì phải xem bản lãnh của ông đến đâu rồi”.
Vương Thành Nhân bị Trịnh Sở từ chối nhưng không hề thấy tức giận.
Ông ta nhìn Trịnh Sở như một người đã chết, với một người chết, chẳng có gì đáng để tức giận cả.
Nếu Vương Thành Nhân biết được, trong mắt Trịnh Sở ông ta cũng chỉ là một người đã chết, chẳng biết ông ta sẽ có suy nghĩ gì.
Vương Thành Nhân giơ tay phải lên, đẩy về phía Trịnh Sở.
Một luồng khí kình tạo thành quả cầu màu trắng xuất hiện trong lòng bàn tay Vương Thành Nhân và lưu chuyển với tốc độ rất nhanh.
Quả cầu trắng xoay vòng trước mặt Vương Thành Nhân một lát rồi mang theo sức sát thương cực lớn vọt về phía Trịnh Sở.
Vương Thành Nhân tin chắc quả cầu đó có thể đánh cho Trịnh Sở tàn phế, để ông ta ép hỏi tung tích của ngọc ba màu.
Kỳ Phong Đạo Nhân, Thạch Phá Thiên, Trần Hâm ba người trông thấy quả cầu trắng đó thì mắt trợn tròn.
Tuy bọn họ chưa từng nhìn thấy Vương Thành Nhân thi triển quả cầu trắng, nhưng lại có thể cảm nhận được sức phá hủy của nó, sức mạnh kinh người, dù có là tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền đại thành cũng chưa chắc có người đỡ nổi.
Nay để bọn họ đối mặt với quả cầu này, sợ hãi trong lòng họ nhiều đến mức nào là thứ không phải bàn cãi.
Mấy người sau lưng Vương Thành Nhân biết rất rõ sự lợi hại của quả cầu này.
Sắc mặt bọn họ lóe lên vẻ sợ hãi, cơ thể bất giác lùi về phía sau từng bước, sợ quả cầu trắng đánh Trịnh Sở rồi lại đồng thời va phải bọn họ.
Trịnh Sở nhìn quả cầu trắng, anh giơ tay phải lên đẩy nhẹ vào hư không.
Một luồng sáng trắng nhàn nhạt xuất hiện trước người Trịnh Sở, hóa thành tấm khiên chắn.
Bảo vệ Kỳ Phong Đạo Nhân, Trần Hâm, Thạch Phá Thiên và Hứa Thanh Vân sau lưng anh.
Ầm!
Âm thanh chói tai vang lên.
Quả cầu màu trắng bị chặn lại bên ngoài, không thể nhích về phía trước thêm chút nào nữa.
Vương Thành Nhân nhìn thấy Trịnh Sở đỡ được quả cầu trắng của mình thì cười ha hả, nói: “Đúng là tài năng mà”.
Giọng ông ta cực kỳ hờ hững, lại cuốn theo hơi thở âm u tàn nhẫn, khiến cơ thể mọi người bất giác cứng đờ.
Trịnh Sở nhìn Vương Thành Nhân, hoàn toàn không để ông ta vào mắt, trong suy nghĩ của anh, Vương Thành Nhân chỉ là một người chết.
Với người chết, hoàn toàn không cần phải nhiều lời làm gì.
Trịnh Sở vung tay phải lên, tiếng ầm vang vọng.
Quả cầu màu trắng kia lại thoát ra khỏi sự điều khiển của Vương Thành Nhân, tấn công ngược lại ông ta..