Chương 177: Tìm Kiếm


Đợi khi Hứa Thanh Vân và Kỳ Phong Đạo Nhân bị võ giả áo đen đưa đến phòng VIP bên cạnh phòng của Vương Thành Nhân.

Kỳ Phong Đạo Nhân nghiêm túc nhìn Hứa Thanh Vân, lên tiếng hỏi: “Sư mẫu, sư phụ đi đâu rồi?”
Ông ta hỏi xong câu này, thấy Hứa Thanh Vân không nói gì, vẻ mặt thẫn thờ.

Kỳ Phong Đạo Nhân tiếp tục truy hỏi: “Sư mẫu, sư mẫu không gọi sư phụ đến, mấy ngày nữa sẽ chết ở đây thật đấy”.

Hứa Thanh Vân nghe thấy chữ chết, mới hoàn hồn lại.

Cô nhìn Kỳ Phong Đạo Nhân, biết lần này nếu không có Kỳ Phong Đạo Nhân giúp đỡ, thì cô đã chết rồi.

“Tôi không biết Trịnh Sở đang ở đâu, ông bảo tôi đi đâu tìm?”, giọng Hứa Thanh Vân rất bình thản, dáng vẻ như xem thường sống chết.

Cô thực sự không biết bây giờ Trịnh Sở đang ở đâu, kể cả biết thì cô cũng không thể nào gọi Trịnh Sở đến.

Dù sao Hứa Thanh Vân cũng cảm nhận được thực lực của Vương Thành Nhân rất cường mạnh.

Kể cả mạnh như Kỳ Phong Đạo Nhân, khi đối diện với Vương Thành Nhân, cũng bị ông ta chèn ép.

Kỳ Phong Đạo Nhân tỏ vẻ nghiêm túc, nhìn Hứa Thanh Vân: “Sư mẫu, sư mẫu nghỉ ngơi cho khỏe đi”.

Ông ta nói xong câu này, định đứng lên rời đi, vừa mở cửa, đã bị một đám võ giả áo đen chặn lại, ra ý bảo ông ta không được đi lại tự do.

Kỳ Phong Đạo Nhân không coi đám người này ra gì, nhưng nghĩ đến Vương Thành Nhân, chỉ đành đóng cửa lại.

Biệt thự nhà họ Tạ ở thành phố Giang Nam.

Tạ Bá Ngọc được biết Vương Thành Nhân xuất hiện, còn bắt Hứa Thanh Vân để ép Trịnh Sở xuất hiện.

Ông ta lo lắng, ra lệnh cho võ giả nhà họ Tạ đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Trịnh Sở.

Bởi vì không gọi được đến số điện thoại của Trịnh Sở.

Nếu không cũng sẽ không phái người tìm kiếm.

Tâm trạng Tạ Bá Ngọc rất nặng nề, kẻ mạnh như Vương Thành Nhân quá mức đáng sợ.

Hai người Trần Hổ và Cổ Thế Tuyệt chỉ là đồ đệ của ông ta thôi.

Nhưng uy danh của hai người này khá lớn.

Nghe nói Cổ Thế Tuyệt chỉ có một phần năm thực lực của Vương Thành Nhân.

Chỉ một phần năm thực lực thôi đã có thể là kẻ mạnh nhất cả một vùng, vậy thì thực lực thực sự của Vương Thành Nhân phải mạnh đến mức nào.

Tạ Bá Ngọc cảm thấy lần này Trịnh Sở gặp phải kẻ địch mạnh rồi.

Lúc này hai người Tạ Mẫn Phong và Tạ Tiểu Mẫn nối đuôi nhau từ ngoài biệt thự đi vào.

Hai người bọn họ cũng làm theo lời dặn của Tạ Bá Ngọc, phái người đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Trịnh Sở.

Kết quả tìm kiếm hồi lâu vẫn không biết Trịnh Sở đang ở đâu.

Tạ Mẫn Phong cau mày nghi hoặc, nói: “Ông nội, liệu có phải anh Trịnh biết Vương đại sự đến, không quan tâm đến cả an nguy của vợ, bỏ chạy rồi không?”
Tạ Tiểu Mẫn nghe lời nói của Tạ Mẫn Phong, cau chặt mày: “Mẫn Phong, anh nói vậy là có gì ý? Làm sao anh Trịnh có thể làm ra việc như vậy”.

Cô ta cảm thấy Trịnh Sở không thể nào làm ra chuyện như không quan tâm đến an nguy của vợ, bỏ chạy một mình.

Tạ Mẫn Phong nghe thấy lời của Tạ Tiểu Mẫn, cười ha ha nói: “Em tưởng em là con sâu trong bụng anh Trịnh chắc? Anh ta nghĩ gì em cũng biết?”
Tuy anh ta không biết Trịnh Sở có thực lực cường mạnh, nhưng khi đối diện với kẻ mạnh hơn, chắc chắn sẽ bỏ chạy, đây là bản năng của con người, càng là nhân vật nắm quyền thế thì càng như vậy.

Tạ Bá Ngọc nghe thấy lời của hai người Tạ Mẫn Phong, Tạ Tiểu Mẫn, nghiêm giọng quát: “Đủ rồi, hai cháu cứ tranh cãi chuyện này thì có ý nghĩa gì”.

Ông ta nói xong, dừng lại rồi lại nói: “Thành phố Giang Nam còn chỗ nào chưa tìm kiếm?”
Trong lòng Tạ Bá Ngọc kiên định cho rằng, Trịnh Sở không thể nào rời khỏi thành phố Giang Nam, bây giờ chắc chắn vẫn ở trong thành phố”.

Tạ Tiểu Mẫn nghe thấy lời của Tạ Bá Ngọc, nhỏ giọng lên tiếng nói: “Núi Cổ Lâm sương mù dày đặc, đi vào sẽ mất phương hướng, không ai dám vào đó tìm kiếm”.

Trước đó khi đi tìm kiếm, Tạ Tiểu Mẫn định đến núi Cổ Lâm tìm, những đám người dưới quyền vừa đi vào đã không tìm được phương hướng.

Cuối cùng tốn rất nhiều sức lực mới đi ra khỏi được núi Cổ Lâm.

Tạ Bá Ngọc nghe thấy lời của Tạ Tiểu Mẫn, trực tiếp đứng lên từ trên sofa da thật, không nói nhiều, rời khỏi biệt thự.

Tạ Tiểu Mẫn, Tạ Mẫn Phong nhìn bóng dáng Tạ Bá Ngọc rời đi, hét lên phía sau: “Ông nội, ông muốn đi đâu?”
Tạ Bá Ngọc nghe thấy tiếng của hai người, cất giọng nghiêm túc nói: “Các cháu ở yên trong nhà, không được đi đâu hết”.

Vừa dứt lời, ông ta lái chiếc Land Rover màu đen đi về phía núi Cổ Lâm.

Tạ Bá Ngọc lái thẳng một mạch, phải dốc hết sức mới đến được biệt thự trên núi Cổ Lâm trước khi trời tối.

Đến trước biệt thự, ông ta thấy trong biệt thự vẫn sáng đèn, còn có một bóng người đứng ở trong đó.

Trong lòng Tạ Bá Ngọc kích động, cho rằng Trịnh Sở đang ở trong đó, người khác vốn không có chìa khóa của biệt thự.

Ông ta vui mừng phấn khởi đến trước biệt thự, mở cửa đi vào trong.

Lúc Tạ Bá Ngọc mở cửa, đang định gọi một tiếng cậu Trịnh, có chuyện lớn rồi.

Kết quả vẫn chưa lên tiếng, đã nhìn thấy một cô gái gợi cảm yêu mị đứng bên ngoài phòng, ánh mắt đờ đẫn, tràn đầy lực sát thương.

Đây là lần đầu tiên Tạ Bá Ngọc gặp Trần Anh, ánh mắt nghi hoặc, nói: “Cô là ai? Tại sao lại ở trong biệt thự của cậu Trịnh?”
Ánh mắt đờ đẫn của Trần Anh nhìn Tạ Bá Ngọc mấy cái, không nói gì, lập tức phát động tấn công dũng mãnh về phía Tạ Bá Ngọc.

Tạ Bá Ngọc thấy Trần Anh không nói gì mà đã tấn công hùng hổ, vẻ mặt nghiêm túc, thầm than không ổn, lần này cậu Trịnh có thể gặp nguy hiểm khắp nơi thật rồi.

Trong căn biệt thự mà mình tặng cho Trịnh Sở còn có một võ đạo tông sư cảnh giới Hóa Huyền thực lực cường mạnh như này đang dợi Trịnh Sở.

Cũng không biết những nơi khác có bao nhiêu cường giả đang truy tìm tung tích của Trịnh Sở.

.

Chương 178: Hoàn Thành Nguyện Vọng


Hiện giờ Tạ Bá Ngọc không có thời gian suy nghĩ, Trần Anh cầm một con dao găm vô cùng sắc nhọn trong tay, đã triển khai tấn công kịch liệt.

Trong võ đạo tông sư cảnh giới Hóa Huyền, thực lực của Tạ Bá Ngọc cũng chỉ được coi là bình thường.

Bởi vì thường xuyên uống linh đan diệu dược của Trịnh Sở ban cho, thực lực cũng mạnh hơn không ít so với võ đạo tông sư cảnh giới Hóa Huyền bình thường.

Hiện giờ khi đối diện với Trần Anh, lại cảm thấy rất vất vả, rơi vào thế yếu, vốn không phải là đối thủ.

Hai người chiến đấu mấy chục phút, Tạ Bá Ngọc dần phát hiện được, Trần Anh trước mặt chiến đấu với mình giống một người chết, không có chút biểu cảm cần có của con người.

Khi ông ta phát hiện ra điều này, trong lòng càng sợ hãi bất an, nếu người trước mặt thần trí tỉnh tháo thì phải mạnh đến mức nào.

Chủ nhân phái Trần Anh đến đây phải có thực lực mạnh đến mức nào?

Tạ Bá Ngọc cảm thấy mình sắp chết cũng không có cơ hội biết người nào đã chỉ thị Trần Anh đến.

Ông ta đã không còn bao nhiêu sức lực đấu cùng Trần Anh, còn Trần Anh càng chiến càng dũng mãnh, không hề mệt mỏi.

Trong phòng biệt thự.

Trịnh Sở đã hấp thụ tất cả linh khí nồng đặc trong trận pháp tụ linh vào trong cơ thể.

Lại thêm tác dụng tuyệt diệu của hạt châu đen tuyền, linh khí càng trở nên tinh túy hơn.

Hấp thụ hết linh khí tinh túy như vậy, Trịnh Sở lại đột phá đạt đến hậu kỳ cảnh giới trúc cơ.

Chỉ còn cách một chút nữa là đến cảnh giới trúc cơ đỉnh phong.

Trịnh Sở biết, mình trở về từ thế giới tu tiên, tuy thực lực cảnh giới giảm sút, nhưng không có nghĩa là cơ thể mình giống người chưa từng tu luyện.

Dù sao thì cơ thể của mình đã từng đạt đến, bây giờ lại đạt đến lần nữa, có thể thành công dễ như trở bàn tay.

Nếu đổi thành người khác, kể cả thiên phú có yêu nghiệt, thực lực có cường mạnh đi nữa, cũng không có tác dụng.

Trong môi trường như địa cầu, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể thành công.

Lúc Trịnh Sở mở mắt, phát hiện bên ngoài phòng có khí tức của Tạ Bá Ngọc đang chiến đấu với Trần Anh.



Anh lập tức điều khiển thần thức của Trần Anh, lệnh cho cô ta dừng tay.

Nếu không, cứ đánh tiếp, Tạ Bá Ngọc sắp bị Trần Anh đánh chết ở đây.

Bên ngoài phòng.

Cơ thể Tạ Bá Ngọc bị nội thương không nhẹ, khóe miệng rỉ máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Ông ta đã hết sức rồi, lúc tưởng rằng mình sắp chết ở đây, lại thấy con dao găm của Trần Anh cách lồng ngực mình chỉ còn mười centimet, lại chần chừ không đâm xuống.

Sắc mặt Tạ Bá Ngọc trắng bệch, tim đập thình thịch, mặt đầy mồ hôi, bị dọa sợ không nhẹ.

Lúc ông ta đang hoảng hốt thì thấy bên ngoài cửa phòng chỗ Trần Anh đứng trước đó có người đang mở cửa.

Trong lòng Tạ Bá Ngọc vô cùng căng thẳng, một Trần Anh đã khó ứng phó, đủ để giết chết ông ta.

Lại có một người đi ra từ trong phòng, há chẳng phải muốn nghiền nát ông ta ư.

Trong lòng Tạ Bá Ngọc thấp thỏm nhìn người đó từ trong cửa đi ra, khi thấy bóng hình người đó, nỗi đau đớn trên người như biến mất, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc và vui mừng, lớn tiếng gọi: “Cậu Trịnh, tôi biết ngay cậu ở đây mà”.

Ông ta đoán trong thành phố Giang Nam không có bóng dáng của Trịnh Sở, duy chỉ có nơi này là chưa được tìm kiếm.

Vậy thì chắc chắn Trịnh Sở ở đây.

Trịnh Sở nhìn Tạ Bá Ngọc, ánh mắt bình tĩnh, sớm đã biết người đấu với Trần Anh là Tạ Bá Ngọc.

Anh nhìn tâm trạng kích động của Tạ Bá Ngọc, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Trịnh Sở nhận ra, chắc chắn bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn.

Nếu không Tạ Bá Ngọc tuyệt đối sẽ không đến biệt thự làm phiền mình.

Tạ Bá Ngọc nghe câu hỏi của Trịnh Sở, gật đầu nói: “Hiện giờ vợ của cậu bị người ta bắt rồi”.

“Cái gì!”, Trịnh Sở nghe thấy câu này, sắc mặt vốn bình tĩnh lập tức bốc lên một ngọn lửa.



Anh cau mày, cất giọng nghiêm túc nói: “Ai dám bắt cô ấy”.

Hiện giờ, thành phố Giang Nam, thậm chí cả tỉnh Thiên Xuyên, có ai không biết uy danh của Trịnh Sở.

Uy danh của Trịnh Sở nổi tiếng như vậy, còn có người dám bắt Hứa Thanh Vân, chẳng phải là tìm cái chết ư.

Tạ Bá Ngọc nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Cậu Trịnh, là Vương Thành Nhân bắt”.

“Vương Thành Nhân là ai?”, Trịnh Sở cảm thấy hình như đã từng nghe cái tên này ở đâu đó, nhất thời lại không nghĩ ra rốt cuộc là ai.

Tạ Bá Ngọc nghe Trịnh Sở hỏi vậy, trong lòng không còn gì để nói.

Vương Thành Nhân nổi tiếng khắp nước Hoa Hạ rộng lớn.

Còn là nhân vật dạy dỗ ra hai vị danh tiếng lừng lấy Cổ Thế Tuyệt và Trần Hổ, kết quả Trịnh Sở lại không biết.

Tạ Bá Ngọc cạn lời, khuôn mặt vẫn cung kính: “Cậu Trịnh, Cổ Thế Tuyệt và Trần Hổ mà cậu giết trước đây là đồ đệ của Vương Thành Nhân”.

“Ồ, chẳng trách cảm thấy cái tên này quen tai”, Trịnh Sở không có chút sợ hãi với Vương Thành Nhân.

Dám bắt vợ của mình, bây giờ phải cho ông ta biết, sống không bằng chết là thế nào.

Tạ Bá Ngọc thấy hình như Trịnh Sở không coi Vương Thành Nhân ra gì, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu Trịnh, Vương Thành Nhân đã sống đến trăm tuổi, năm mươi năm trước đã nổi tiếng khắp Hoa Hạ, bây giờ đã qua nhiều năm, thực lực của ông ta thâm sâu không thể lường trước”.

Tạ Bá Ngọc đang khéo léo nhắc nhở Trịnh Sở, cẩn thận ứng phó Vương Thành Nhân thì tốt hơn.

Trịnh Sở không coi Vương Thành Nhân ra gì, nhìn Tạ Bá Ngọc nói: “Hiện giờ Vương Thành Nhân đang ở đâu? Có làm gì Thanh Vân không?”

Điều anh quan tâm nhất vẫn là an nguy của Hứa Thanh Vân, còn những việc khác thì chẳng là gì.

Tạ Bá Ngọc gật đầu nói: “Theo thông tin, bây giờ vợ cậu bị Vương Thành Nhân nhốt trong khách sạn Thiên Quan”.

Ông ta nói xong, dừng lại rồi nói: “Hình như phía Vương Thành Nhân muốn dùng vợ cậu để uy hiếp cậu xuất hiện”.

Trịnh Sở nghe câu này, khóe miệng cong lên nụ cười, ha ha nói: “Đối phương đã muốn tôi xuất hiện, thì tôi sẽ hoàn thành nguyện vọng của ông ta”.

Vừa dứt lời, Trịnh Sở đưa Trần Anh cùng đi xuống núi Cổ Lâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play