Sau khi cô ấy bắt máy thì liền nghe thấy giọng nói lo lắng của bạn mình truyền tới từ đầu dây bên kia.
"Phi Phi, cậu đang ở đâu? Cuộc thi đã sắp bắt đầu rồi".
Tạ Phi Phi nghe vậy thì lập tức nói: "Tới liền, tớ tới liền đây".
Cô ấy vốn dĩ định vừa nhìn thấy Trịnh Sở thì sẽ lôi anh đi ngay.
Kết quả sau khi gặp anh thì cô ấy lại quên mất.
“Anh rể, bây giờ chúng ta phải đến trường thôi”, Tạ Phi Phi lo lắng nói, chỉ muốn lập tức bay đến trường.
Thấy Tạ Phi Phi lo lắng như vậy, Trịnh Sở còn chưa ăn xong bữa sáng do Hứa Thanh Vân để lại thì đã liền bước ra khỏi cửa, bắt một chiếc taxi đến đại học Giang Nam.
Đại học Giang Nam là một trường đại học nổi tiếng ở tỉnh Thiên Xuyên, trực thuộc một trong những trường đại học trọng điểm của bộ giáo dục Hoa Hạ.
Khuôn viên trường vô cùng rộng, cơ sở vật chất vô cùng đầy đủ, những thứ các trường khác có thì trường này đều có, thậm chí những thứ các trường khác không có thì trường này cũng có.
Khi Trịnh Sở và Tạ Phi Phi từ taxi bước xuống phía trước cổng trường đại học Giang Nam thì đã thấy có rất nhiều chiếc xe limousine đắt tiền đủ mọi màu sắc đã đậu đầy ở đó.
Tạ Phi Phi nhìn Trịnh Sở cười nói: "Anh rể, đại học Giang Nam không tệ chứ?"
Trịnh Sở gật đầu đáp: "Không tệ".
Thấy Tạ Phi Phi vui vẻ như vậy cho nên anh cũng không muốn nói đại học Giang Nam này ở trong mắt anh là một nơi rất tầm thường.
Trong thế giới tu tiên của anh còn có rất nhiều kiến trúc nguy nga hơn thế này nhiều mà anh cũng đã phá hủy không ít.
Tạ Phi Phi dẫn Trịnh Sở vào đại học Giang Nam, bắt đầu giới thiệu bối cảnh, kiến trúc, các tòa nhà giảng dạy và căng tin ở đại học Giang Nam trong khi đi bộ.
Trông hai người đi cạnh nhau chẳng khác gì một cặp tình nhân.
Trong lúc Tạ Phi Phi đang giới thiệu thì bỗng nghe một giọng nói từ phía sau truyền đến: "Phi Phi, đây là ai?"
Tạ Phi Phi vừa nghe thấy giọng nói này thì nụ cười trên mặt cũng biến mất, chỉ nghiêm nghị nói: "Đây là bạn của tôi".
Nếu như nói mình mang anh rể đến đây biểu diễn thì cô ấy sẽ rất xấu hổ, nếu như để bạn học biết thì không biết cô ấy sẽ bị bọn họ bàn tán thế nào nữa.
Sau lưng Tạ Phi Phi là một thanh niên có mái tóc nhuộm vàng, trên người mặc quần áo sang trọng, khuôn mặt đẹp trai tỏa nắng.
Hắn ta vừa nghe thấy Tạ Phi Phi giới thiệu Trịnh Sở là bạn thì liền nở nụ cười lạnh lùng, tỏ vẻ lịch sự nói: "Anh thấy em dẫn người bạn này đi vòng quanh khuôn viên trường nãy giờ, hay là chúng ta đi dạo cùng nhau đi, em thấy thế nào?"
Dương Tu là cậu ấm nổi tiếng ở thành phố Giang Nam, vẻ ngoài lại đẹp trai tỏa nẳng.
Bình thường các cô gái sẽ rất phấn khích khi nhận được lời mời chủ động của Dương Tu, chỉ hận không thể đánh một lớp phấn nền thật dày lên mặt để khiến Dương Tu thấy rằng mình xinh đẹp đến mức nào.
Chỉ có Tạ Phi Phi là luôn luôn phớt lờ Dương Tu, cho rằng hắn ta là một người thật phiền phức và đáng ghét.
“Không cần đâu, bạn của tôi không thích người lạ, không thích đi chung với những người không quen biết”, Tạ Phi Phi từ chối lời mời của Dương Tu, tiếp tục dẫn Trịnh Sở đi thăm trường.
Trịnh Sở nghe Tạ Phi Phi nói vậy thì chỉ có thể cười khổ, anh biết cô ấy đang lấy mình ra làm lá chắn.
Anh vốn chẳng hào hứng gì đến việc thăm thú trường học, anh ở đây chỉ đơn giản vì muốn giúp Tạ Phi Phi trong cuộc thi mà thôi.
Tạ Phi Phi nhìn thấy nụ cười bất lực của Trịnh Sở thì xấu hổ nói: "Anh rể, người này rất phiền phức.
Hôm nay có anh ở đây, anh làm lá chắn cho em đi".
Trịnh Sở cười nói: "Nếu như em chán ghét cậu ta như vậy thì để anh nói chuyện với cậu ta để cậu ta đừng làm phiền em nữa".
Tạ Phi Phi nghe vậy thì lo lắng nói: "Đừng, anh nhất định không được làm như vậy".
Cô ấy đã từng nghe nói Dương Tu có xuất thân trâm anh thế phiệt ở thành phố Thanh Nham, chỗ dựa của hắn ta vô cùng vững chắc.
Nếu không phải Triệu Đức Phúc thích mình thì với tính nết của Dương Tu, Tạ Phi Phi đã sớm bị Dương Tu giải quyết rồi.
Trịnh Sở thấy Tạ Phi Phi không muốn nên cũng không định nói nhiều.
Anh đến đây chỉ để giúp Tạ Phi Phi nhận được tiền thưởng, còn những việc khác thì không liên quan gì đến anh.
Dương Tu đứng sau Trịnh Sở và Tạ Phi Phi lộ ra ánh mắt hung ác giống như một con rắn độc.
Dương Tu nhìn theo bóng lưng của Trịnh Sở và Tạ Phi Phi rời đi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con khốn này liên tục từ chối anh Triệu, cuối cùng lại đi cùng một thằng không ra gì".
Ở bên cạnh Dương Tu lúc này còn có sáu người hầu.
Khi nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Dương Tu, họ lập tức bắt đầu nịnh bợ lấy lòng Dương Tu.
"Cậu Dương nói đúng, con nhỏ đó đúng là loại rẻ tiền, anh Triệu có quyền có thế thì không thích, lại đi thích một tên nhóc không ra gì".
"Tên nhóc đó ăn mặc bẩn thỉu rẻ tiền, chỉ có loại con gái có ánh mắt thấp kém như Tạ Phi Phi mới muốn đi cùng".
"Cậu Dương, cậu có muốn chúng tôi dạy cho tên nhóc đó một bài học không? Sau đó cậu còn có thể khoe lại chuyện này với anh Triệu".
Dương Tu nghe đám người hầu nói vậy thì cũng gật đầu, để bọn họ hành hung Trịnh Sở.
Hắn ta ỷ mình là con của một nhân vật quyền quý thành phố Thanh Nham nên mới dám làm càn, cho dù có hành hung người khác thì cũng không sợ phải chịu trách nhiệm.
Trong lòng Dương Tu, không có chuyện gì mà bố hắn ta không giải quyết được.
Nếu như có chuyện gì thì chỉ cần kéo Triệu Đức Phúc vào là liền có thể giải quyết nhanh gọn.
Sáu tên người hầu thấy Dương Tu gật đầu thì liền lộ ra vẻ mặt dữ tợn đuổi theo Trịnh Sở và Tạ Phi Phi.
Trịnh Sở đang đi theo Tạ Phi Phi, nghe cô ấy nói về lịch sử tồn tại của tất cả các tòa nhà và cơ sở vật chất của đại học Giang Nam.
Trong lúc đang nghe Tạ Phi Phi nói chuyện thì anh đã cảm nhận được phía sau có người lén lút theo dõi.
Trịnh Sở khẽ cười, không hề xem đó là chuyện lớn, tiếp tục chậm rãi tản bộ trong khuôn viên trường.
Đi được một lúc lâu thì Tạ Phi Phi dẫn Trịnh Sở đến một bồn hoa của đại học Giang Nam..