Editor: Oudh

Chuyện thách đấu này đối với sư phụ võ đường Thương Khung cũng không có gì lạ lẫm.

Hiện nay, trong khi các võ đường truyền thống như bọn họ đang trên đà suy thoái thì được người luyện võ ưa chuộng nhất chính tán thủ (1), Muay Thái (2) và quyền cước (3).

(1) Tán thủ: Môn võ chiến đấu bằng tay không tự do ra đời ở Trung Quốc.

(2) Muay Thái: Môn võ cổ truyền của Thái Lan.

(3) Quyền cước: Có thể coi như một bộ môn tổng hợp các thế đá và đấm được phát triển từ karate, Muay Thái và quyền Anh.

Ảnh hưởng bởi quan niệm "chỉ qua vi vũ" (4), võ học cổ truyền đặc biệt chú trọng phương diện ngừng chiến, tuy nhiên khi áp dụng vào thực tế rất khó dành được chiến thắng trước những kẻ tập đánh đối kháng.

(4) Chỉ qua vi vũ: Võ thuật thực thụ có thể ngăn cản chiến tranh.

Nhưng lão Hình quả thực rất lợi hại!

Đã nhiều năm, võ quán Thương Khung trước sau chưa bị võ sĩ nào hạ nhục, vẫn sừng sững đứng đó. Có kẻ nào mà không mang ý chí chiến đấu sục sôi tới, để rồi rời đi trong vẻ mặt xám xịt đâu?

Cho nên những người ở võ đường lâu năm đã không còn cảm thấy kinh ngạc với chuyện thách đấu, bất kể đối phương tới với mục đích luận bàn hay ôm ác ý phá hoại công việc, bọn họ đều không sợ, cứ đánh là được.

Song...

Tình huống chỉ có một cô gái mảnh mai, xinh đẹp đến, uể oải nói muốn thách đấu, thì thật đúng là "đại cô nương thượng kiệu" (5) — lần đầu tiên.

(5) Đại cô nương thượng kiệu: Dịch thô nghĩa là con gái lên kiệu, dùng để chỉ lần đầu tiên, do ngày xưa, con gái chỉ lên kiệu hoa môt lần, là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất.

Đầu đinh bối rối, anh ta thò đầu ra ngoài cửa, xem có phải còn người khác đi cùng cô gái này không.

Nhưng ngoài cửa không còn một ai khác.

Đầu đinh: "..."

Anh ta vội vàng chạy lại chỗ sư phụ, nhỏ giọng kể hết sự việc.

Việt Độc biết, vị sư phụ này chính là cha của Hình Kình Thương, chủ nhân võ đường Thương Khung, từ thông tin thu thập được, là một người cứng rắn đến cố chấp, trong giới võ thuật rất có danh tiếng.

"Bạn định khiêu chiến ông ấy sao? Không vấn đề gì chứ?" Việt Độc thì thầm hỏi.

Cô ngược lại không thấy việc kí chủ khiêu chiến một võ sư kì cựu là không biết lượng sức mình. Suy cho cùng Kỳ Tửu không phải một kẻ tự cao, mặc dù ngày thường cô ta rất lười, nhưng đã ra tay thì sẽ không thất bại.

Kỳ Tửu tuyệt đối sẽ không tham chiến khi chưa chuẩn bị.

Thế nhưng từ khi Việt Độc ràng buộc với kí chủ tới giờ, cô chưa từng bắt gặp Kỳ Tửu tập luyện!

Trong võ thuật đối kháng, kỹ năng tất nhiên quan trọng, nhưng càng quan trọng hơn chính là một thể trang tốt và kí ức cơ bắp. Nếu không thường xuyên luyện tập thì có bao nhiêu kỹ năng cũng đều uổng phí.

Như Kỳ Tửu... toàn thân mềm mại, trắng nõn, đi còn chẳng muốn đi, thì có thể có bao nhiêu sức lực?

Đương lúc Việt Độc lo lắng cho kí chủ, Kỳ Tửu hơi nhướng mày, lười biếng đáp: "Dĩ nhiên không thành vấn đề, ngươi chỉ cần đứng xem thôi."

Việt Độc gợi ý: "Cửa hàng hệ thống có một số vật phẩm giúp nâng cao thể trạng, hay là mua một cái đi, có lẽ sẽ có ích."

"Ừm... Cần bao nhiêu điểm?"

"Mười lăm điểm, do chỉ có thể khôi phục thể trạng tốt nhất nên không đắt." Việt Độc suy nghĩ, lại tích cực quảng cáo sản phẩm khác: "Thật ra thì bùa tăng sức mạnh sẽ hữu dụng hơn, điểm thưởng hiện tại cũng có thể mua được."

Kỳ Tửu không chút hứng thú: "Cả hai đều không cần."

Hai cô bên này đang nói chuyện, sư phụ Hình bên kia đã hô lớn: "Được rồi, đến đây trước đã, nghỉ giao lao!"

Các võ sinh đồng thanh đáp: "Vâng!"

Sau đó dứt khoát thu tay, rồi mới tốp năm tốp ba tản ra, một số cặp mắt, vô tình hoặc cố ý, nhìn về phía Kỳ Tửu.

Sư phụ Hình đi đến trước mặt Kỳ Tửu, không nói một lời, chỉ khoanh tay đánh giá từ trên xuống dưới.

Xem xét một lượt, đôi lông mày đen rậm nhíu lại.

Muốn phán đoán thực lực của một võ sĩ từ cái nhìn đầu tiên phải nhìn vào vóc dáng, thế đứng và thần thái.

Không nghi ngờ gì nữa, cô gái nhỏ trước mắt này hoàn toàn không có lấy một điểm đủ tiêu chuẩn.

Vóc dáng cân đối nhưng không rắn chắc, nom thật yếu ớt; thế đứng cũng không nghiêm chỉnh, đứng một lát là muốn dựa tường; thần thái càng không cần kể đến, hai mắt còn không chịu mở lớn, bộ dạng biếng nhác như vừa ngủ dây, thái độ cực kỳ thiếu nghiêm túc!

Sư phụ Hình cắn răng, cảm thấy không nên tức giận với một cô gái bị hoang tưởng, miễn cưỡng hỏi môt cách ôn hòa: "Bạn học này, em là người của võ đường nào? Đến tìm người luận bàn sao?"

Kỳ Tửu hơi đứng thẳng lên, mỉm cười nói: "Không thuộc võ đường nào cả, tự học tại nhà. Nghe danh võ đường Thương Khung nổi tiếng đã lâu, đến xin chỉ giáo."

Không thầy dạy, cô ta thật sự quyết tâm khiêu chiến!

Sư phụ Hình gần như muốn trợn trắng mắt, cuối cùng vẫn không biểu hiện ra.

Bản tính lão ngay thẳng, nhưng không phải kiểu người nóng tính, thường xuyên dùng đến bạo lực, với những kẻ phá rối, tùy tiện tìm cớ đuổi ra ngoài là được. Còn cô ta muốn luận bàn thì cho cô ta luận bàn, nhanh nhanh tiễn người đi, còn tập tiếp cho đám võ sinh nữa.

"Tân Lạc, lại luyện tập với bạn này một lát." Lão nhìn về phía các môn sinh nữ bên kia, cao giọng gọi.

Tân Lạc nhập quán (6) chưa lâu, trước mắt vẫn đang làm trợ giảng, chuyên phụ trách trông coi võ sinh nữ và chỉnh sửa động tác cho họ.

(6) Nhập quán: Dùng để chỉ việc vào chùa chiền, võ đường,... làm người ở đó, có thể coi như một dạng của nhân viên, khác với người đến đó chỉ để học hỏi hoặc thăm thú.

Nghe thấy ông chủ gọi, lập tức đi tới, khách khí nói: "Chào bạn, mời đi theo tôi."

Kỳ Tửu ngoài mặt nở nụ cười: "Được."

Trong lòng lại nói nhỏ với Việt Độc: "Bọn họ khinh ta."

Việt Độc bất lực: "...Tin mình đi, đổi ai cũng vậy thôi."

Sao có thể trông chờ một võ sĩ tin cô gái nhỏ như vậy đánh bại được mình chứ? Bọn họ đang sống trong thế giới của khoa học, không phải tiểu thuyết mạng.

Kỳ Tửu vừa đi, vừa nâng cánh tay trắng muốt lên vận động gân cốt. Đối với lời nói của hệ thống nhà mình, cô ta tỏ vẻ tán đồng: "Cũng đúng, trông ta quả thực không giống người luyện võ."

Việt Độc: "Nhưng bạn rất tự tin."

"Vì khí lực của ta lớn." Kỳ Tửu bâng quơ đáp, cô ta bẻ khớp ngón tay, phát ra tiếng tách nhỏ nhưng rõ ràng. "Hơn nữa, thân thể ta mỗi thời mỗi khắc đều ở trạng thái tốt nhất."

"Cho nên... không dùng được buff của hệ thống ngươi."

Trước khi luận bàn, hai bên ôm quyền thi lễ.

Tân Lạc làm động tác bắt đầu, trong lòng phát sầu không biết nên đánh thế nào.

Không đánh nghiêm túc thì đi ngược với tinh thần thượng võ của bản thân; nghiêm túc đánh thì lại sợ đánh hỏng con gái nhà người ta, gây rắc rối cho võ đường của sư phụ.

Nếu không hay chỉ thủ thôi?

Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, Kỳ Tửu nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở: "Bắt đầu rồi."

Đối thủ ra đòn trước, chỉ là một cú đấm, uyển chuyển nhưng nhanh nhẹn.

Tân Lạc còn chưa kịp phản ứng, bản năng nhanh hơn suy nghĩ đã giơ tay lên, nghiêng người đỡ.

Võ học cổ truyền chú ý việc dùng đỡ đòn để triệt tiêu lực, tuy nhiên lực đánh của đối phương hoàn toàn không bị hóa giải, mà nhẹ nhàng một cách vi diệu lệch sang bên, đánh trực diện.

Chỉ với một lần giáp mặt, Tân Lạc đã bị hạ gục.

Môn sinh vây quanh đồng loạt thốt lên kinh ngạc: "Ồ—"

Sư phụ Hình cau mày: "Mấy đứa hô cái gì mà hô!"

Sư phụ già lúc nghiêm túc là đáng sợ nhất, võ sinh tức khắc im như thóc, yên lặng làm khán giả.

Kỳ Tửu rũ mắt, ngáp một cái: "Tiếp tục chứ?"

Tân Lạc phản ứng lại, cắn răng chịu đau định đứng dậy đánh tiếp, nhưng không hiểu sao kiểu gì cũng không đứng dậy nổi.

Sư phụ Hình vẻ mặt khó coi, nói: "Tân Lạc, em xuống đi, vài người đến dìu trợ giảng Tân xuống."

Hai môn sinh nữ đứng đằng trước cẩn thận đỡ giáo viên dậy, cùng nhau lui xuống.

Tân Lạc nhỏ giọng nhắc nhở: "Sư phụ, nắm đấm của cô ấy rất cứng..."

"Ừ, ta biết."

Kỳ Tửu đút tay vào túi, dưới ánh mắt chán chường của cô ta, sư phụ Hình chỉnh lại bộ võ phục, tự mình lên đài.

Không nói mấy câu xã giao kiểu như "Ta đã nhìn lầm" hay "Ngươi đáng để ta đánh một trận", sư phụ Hình chỉ ôm quyền thi lễ, làm động tác bắt đầu, giọng nói vang lên như tiếng chuông đồng: "Ta luận bàn với ngươi."

Việt Độc xem đến thích thú, tiếc nuối vì mình bây giờ không cách nào ăn được.

Nếu không, hiện trường tỷ thí này phải đi kèm với bắp rang và coca hoặc điểm tâm và trà kiểu Trung Quốc mới hợp lí.

Sư phụ Hình dù sao cũng được gia tộc truyền thừa, tập võ đã vài thập kỉ, so với Tân Lạc lão luyện hơn nhiều, càng khó giải quyết hơn nhiều.

Lão chọn chủ động ra đòn trước, mặc kệ đối thủ có phải cô gái nhỏ yếu ớt lão nhận định lúc đầu hay không, mỗi phát đều nhắm vào yếu điểm.

Kỳ Tửu khẽ "tsk" một tiếng, linh hoạt, uyển chuyển né tránh.

Lại đánh, lại né. Mặc người đấm hay đá, Kỳ Tửu chỉ duy nhất một từ: Né.

Song để có thể né được toàn bộ cũng là một loại kỹ năng.

Sư phụ Hình không thúc giục cô ta mà chỉ từ từ ép sát.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Tình Nhân Của Bác Sĩ Ác Ma! |||||

Qua mười mấy chiêu, Kỳ Tửu dường như cảm thấy đã né đủ, cuối cùng cũng dừng lại nghênh đón, một đấm xuất ra.

Không hề chần chừ, hạ gục.

...Sư phụ Hình bay còn xa hơn Tân Lạc.

Kỳ Tửu làm bộ thở hổn hển, chắp tay: "Đa tạ."

Trong lòng lại không chút dao động nói: "Rốt cuộc cũng đánh xong. Nhanh thương lượng còn về khách sạn, ta muốn dùng bữa trà chiều."

Việt Độc cảm thấy rất hài lòng: "Ừm, mua phần trà chiều tốt nhất cũng chỉ tốn có một điểm nha."

Kỳ Tửu: "Nếu không thì sao, chẳng lẽ ngươi còn định dùng phần trà chiều bình thường để lừa ta?"

Việt Độc lập tức thành khẩn đáp: "Đương nhiên không rồi."

Nào dám, đảm bảo khao ngài phần tốt nhất.

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Việt Độc: Bạn có phải "One Punch Man" trong truyền thuyết không?

Kỳ Tửu: Không, ta là nữ hiệp ngủ say, cảm ơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play