Ước chừng ngủ thẳng cho tới giữa trưa, khi tôi tỉnh dậy, trên người không biết từ lúc nào đã mặc một bộ đồ ngủ màu đen của Cố Nguỵ, cả áo và quần ngủ đều rất rộng và dài, nhìn tôi lúc này thật giống với đứa trẻ đang mặc trộm đồ của ba.
Ở đây ngoài Cố Nguỵ và tôi ra thì không còn ai khác…vậy hắn là người mặc nó sao? Nghĩ tới đây má tôi không khỏi nóng lên.
Tôi bước xuống giường, cơn đau từ thắt lưng ập đến. Tôi mím môi, cố kéo lê thân thể mệt mỏi này vào nhà tắm. Xong xuôi liền đi xuống dưới tầng.
Được vài bước tôi nghe có tiếng người nói chuyện, nếu tôi đoán không nhầm thì đó là giọng của Kỳ Diêm.
Kỳ Diêm đang nói gì đó, ánh mắt vô tình nhìn về phía cầu thang, thấy tôi liền vẫy tay gọi lớn.
“Chị dâu!”
Cố Nguỵ nhìn theo, khoé môi bỗng cong lên.
“Sao không ngủ thêm? Em còn mệt không?”
Lời nói mang rõ hàm ý của hắn khiến tôi chỉ muốn kiếm một lỗ nào đó để mà chui xuống. Kỳ Diêm đang ngồi kia, hắn có cần phải nói những lời kiểu như vậy không? Hắn có thể im lặng mà?
Kỳ Diêm nhìn lướt qua một lượt, không nhịn được mà tủm tỉm cười.
Biểu cảm Kỳ Diêm khiến cả người tôi nóng ran. Ăn mặc như này, thật không phù hợp chút nào. Lẽ ra tôi không nên mò xuống đây. Tôi ho khan một tiếng, sau đó cố coi như không có chuyện gì mà gật đầu chào với Kỳ Diêm.
“Chào cậu.”
Kỳ Diêm cười cười, cậu nhìn Cố Nguỵ, sau đó trưng ra vẻ mặt tội lỗi.
“Em đến như vậy…. Không biết có phiền hai người làm hoà không? Nhỉ”
“Cậu ở đây hay không, chẳng ảnh hưởng chuyện tôi và cô ấy làm hoà.” Đáy mắt Cố Nguỵ đậm ý cười,
Điên….Điên mất thôi….. Hai tên này điên thật rồi!
Thấy tôi đứng yên một chỗ hắn liền kéo tôi ngồi xuống cạnh hắn, còn không quên vòng tay ôm lấy eo tôi.
“Cố Nguỵ…Kỳ Diêm đang ở đây đấy, bỏ em ra.” Tôi nói nhỏ, đủ để hắn nghe, tiện thể đưa tay đẩy hắn ra.
Trái với sự lo lắng có người đang ngồi đối diện của tôi thì hắn tỏ ra hết sức bình thường. Giả bộ không nghe, thản nhiên mà lấy một miếng táo đưa đến trước mặt tôi.