Ăn trưa xong, Cố Nguỵ nhận được điện thoại sau đó hắn lên phòng thay đồ rồi lái xe ra ngoài. Tôi có chút hiếu kì, nhưng dù sao chuyện riêng của hắn tôi không nên xen vào.
Đến tối muộn, khi tôi thu dọn đồ của mình sang phòng đối diện xong thì tôi nghe thấy tiếng động cơ xe, có lẽ hắn đã về.
Tôi cầm tờ giấy đã chuẩn bị trước rồi vào phòng hắn ngồi đợi.
Một lúc sau, hắn đi vào, thấy tôi đang ngồi ngay ngắn trên ghế, hắn nhìn lướt quanh phòng một lượt, chau mày nói: “Em làm gì phòng anh thế này?”
“Trả lại không gian ban đầu, em chuyển đồ của mình sang phòng bên rồi!” Tôi đáp
“Tố Thanh Thanh, anh đang rất mệt, không muốn cãi nhau với em, chuyển lại đồ sang đây đi!”
Cố Nguỵ nới lỏng chiếc cà vạt, sau đó đi đến bên giường ném cái áo vest đang vắt trên tay xuống.
Lúc hắn đi qua, tôi có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn. Hắn uống rượu sao? Nhưng tại sao lại uống rượu?
Tôi giữ chặt tờ giấy trên tay, đứng dậy đi đến chỗ hắn. Dù gì cũng phải nói, chi bằng nói luôn!
“Nếu sống ở đây, phí sinh hoạt em sẽ trả anh, coi như anh đang cho em thuê nhà. Hơn nữa chúng ta sống chung, mọi chuyện cũng cần phải rõ ràng, em đã note lại hết rồi, anh đọc đi” tôi cầm tờ giấy, đưa lên trước mặt hắn.
Cố Nguỵ tỏ rõ vẻ không vui, hắn cười nhạt nhìn tôi: “Em có cần làm đến mức này không”
“Cần chứ, đối phương anh nhất định phải cần!” Tôi cứng rắn đáp.
Vẻ mặt nghiêm túc của tôi khiến hắn phì cười, “Em nói anh không đứng đắn?”
Tôi mím chặt môi, không trả lời. Hắn nhận mình đứng đắn vậy ai dám nhận không đứng đắn đây?
Cố Nguỵ cầm lấy tờ giấy từ tay tôi. Ánh mắt rà soát một lượt.
Tôi không biết hắn đọc đến đâu, chỉ thấy hai hàng lông mày chau lại.
Trên giấy tôi có ghi rõ:
1: Tố Thanh Thanh sẽ ngủ ở phòng đối diện, không phải phòng của Cố Nguỵ.
2: Chuyện cá nhân của Tố Thanh Thanh, không được sự đồng ý của cô, Cố Nguỵ không được phép xen vào.
3: Cố Nguỵ không được tự ý có những hành động không đúng chuẩn mực với Tố Thanh Thanh
Một lúc sau, thấy hắn vẫn cầm tờ giấy suy tư.
“Anh đọc xong chưa vây?” Tôi hỏi, chỉ có 3 điều đơn giản, hắn đọc như thể rôi ghi rất dài vậy.
Hắn im lặng một lúc, chẳng nói chẳng rằng mà đứng lên đi về phía tủ quần áo.
Tôi nhìn theo từng động tác của hắn, một lúc sau giật mình nói: “Cố Nguỵ….anh làm gì vậy?”
“Tắm? Em muốn xem anh tắm à?” Hắn cởi chiếc áo sơ mi ra, người hơi tựa vào tủ, nhìn tôi cười nói.
“Anh….” Tôi chỉ chỉ tay vào hắn, mặt nóng bừng lên. Thoạt rồi đi nhanh ra ngoài, đóng cửa cái ‘Rầm!’
Cái tên này, đọc xong cũng phải nói một tiếng chứ!
—————
Cả ngày chỉ nghĩ cách đối phó với hắn cũng khiến đầu óc tôi loạn hết cả lên. Sau khi tắm xong, tôi mặc một chiếc váy cho thoải mái, sau đó chèo lên giường ngủ.
Trong mơ màng tôi cảm thấy giường hơi lún xuống, một lúc sau lại cảm thấy lạnh lạnh phía sau lưng. Tôi khua tay tìm chăn, sau đó chùm chăn lên đến cổ.
Tôi nhận ra rằng bật máy lạnh sau đó đắp chăn là cảm giác vô tùng vời.
Tôi ngủ rất ngon, thậm chí không một lần nằm mơ, tôi đánh một giấc cho đến tận khi mặt trời lên đến cao. Lúc mở mắt ra tôi giật mình phát hiện chiếc giường có thêm sự xuất hiện của một người-Cố Nguỵ. Nhưng điều khiến tôi cảm thấy tệ hại hơn đó là tư thế ngủ của tôi. Tôi gần như nằm úp trên người Cố Nguỵ, tôi gối đầu lên vai hắn, vắt một chân qua người hắn, một cánh tay ôm chặt cổ hắn. Chưa dừng lại ở đó, nước miếng của tôi rớt cả trên ngực hắn….
Tôi cắn chặt môi, đừng nói nửa đêm tôi mông du, đi lại linh tinh rồi chèo lên giường hắn…..nhưng nhìn lại, đây rõ ràng là phòng của tôi!
Tranh thủ lúc hắn còn chưa phát hiện tôi vội vàng rời khỏi người hắn. Nào ngờ Cố Nguỵ đột nhiên mở mắt nhìn tôi.