Cả đêm anh không về. Vậy mà lý do của anh chỉ vỏn vẹn một câu:

“Bạn anh bị bệnh,cần vô viện nên anh ở lại chăm sóc cậu ta một đêm” Rồi anh mệt mỏi đi ngủ ngay

Tôi chỉ cười chua xót...Đưa con đi sang nhà ngoại rồi đi làm gấp.

“Này Thanh Thanh,hôm qua tớ thấy xe của chồng cậu đỗ ở Viện suốt đêm ấy...Bà mẹ chồng cậu vô viện rồi à?” Giai Kì nói

“Không....anh ấy nói hôm qua chăm sóc bạn.” tôi buồn đáp.

Bạn của anh làm gì có ai là nữ...vậy mà anh lại nói dối thế đấy

“Này..tao nói thật chứ mày nên giữ chồng đi là vừa..giờ thời đại tiên tiến bọn tiểu tam lợi hại lắm.” Cẩn Mai đi ngang qua nói với tôi.

“Tao cũng không biết nên làm gì nữa đây.” tôi vò mái tóc nói

“Cứ giao cho tau đi...mày yên tâm chỉ một hai ngày là biết thôi.” Cẩn Mai nói chắc chắn.

Tôi cười yếu ớt, ánh mắt mông lung hướng ra ngoài cửa sổ “Cảm ơn mày!”

______________

Lúc tan làm,tôi về nhà nội đón con rồi đưa chúng đi siêu thị.

“Mẹ ơi....xe của ba kìa.” Bo được tôi bế qua cửa để vào siêu thị thì bỗng nói.

“Có nhiều xe giống của ba lắm đâu phải chỉ mình ba có xe đó đâu Bo.” tôi nói với con.. Chiếc xe Mazed màu bạc thật sự là giống xe của anh. Nhưng tôi tình nguyện tin đó là không phải...

Mua đồ rất lâu mà còn cho con đi chơi nên trời tối rồi tôi mới dẫn con ra về.

“Ba....ba ơi..” Bé Zi lao về phía trước gọi rất to

Tôi nhìn theo hướng đó, chiếc Mazed đang lăn bánh xa dần

"Huỵch" một tiếng. Bé Zi đã ngã ra đất. Bé con chắc đau lắm vậy mà nó không hề khóc...chỉ là nước mắt rơi lã chã

Tôi xót xa chạy lại ôm con vào lòng.

“Zi...đau không...đó không phải xe của Ba đâu..” tôi an ủi con

“Không.....là xe...của ba mà....hức hức....Con nhìn thấy ba mà.” con bé bỗng khóc òa lên.

Tôi ôm con mà lòng đắng lại..... dỗ một lúc bé mới nín. Nhưng Zi nhất quyết đòi anh đến đón

Tiếng chuông bên kia vang lên một lúc thì anh bắt máy.

“Anh tan làm chưa”

“À,,.có lẽ hôm nay anh tan muộn hơn một chút..tầm 8h anh về...sao thế em?” anh nói

“Không có gì...chỉ là em đưa Zi và Bo đi chơi, tụi nhỏ muốn anh đến đón, nhưng anh bận vậy thì....thôi cũng được” tôi nói

“Vậy....em gọi taxi mà về...đừng chen lấn trên xe buýt anh lo lắm.” anh nói rồi cúp máy.

Tôi cười......thật chua xót!

________________________

Anh nói 8h sẽ về,nhưng 11h hơn rồi mà anh vẫn chưa cả về.

Tôi ru con ngủ xong về phòng làm báo cáo công việc.

Tiếng chuông điện thoại reo lên,phá tan không khí yên ắng của tôi

“A lô.”

“Thanh Thanh...có chuyện mày cần được biết.” Cẩn Mai giọng điệu gấp gáp nói.

Không hiểu sao tôi cảm thấy rất bất an, vội hỏi “Chuyện gì vậy...nghe giọng mày nghiêm trọng thế.”

“Thôi...để mai tao sẽ nói thẳng với mày...” nói rồi Cẩn Mai liền tắt máy.

Tôi khó hiểu nhìn chiếc di động một lúc lâu.

’Ting' âm báo tin nhắn vang lên.

Tay cần điện thoại của tôi run lên, chiếc điện thoại suýt vì vậy mà rơi xuống đất. Tôi thấy tay mình không còn sức để cầm điện thoại được nữa, nó như một hòn đá...nặng nề đè nén nơi lồng ngực đang đập của tôi.

Trên màn hình điện thoại… là hình ảnh anh đang ôm và sánh vai cùng một cô gái... anh cười cô ấy cười…hai người thật xứng đôi, không gian siêu thị kia làm hai người giống như một đôi vợ chồng son nhỉ?...................

Tôi cười,...lệ rơi mặn đắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play