“Cảm ơn anh đã giúp tôi”tôi nói nhỏ đủ hắn nghe thấy
“Không cần em nói câu đó. Đến việc bảo vệ người phụ nữ của mình tôi không làm được, vậy khác gì vô dụng” hắn cười nói
Tôi im lặng nhìn ra ngoài, không gian yên tĩnh lạ thường
“Anh xin lỗi, anh về hơi muộn.” hắn một tay cầm bàn tay tôi rồi hôn nhẹ vào đó, tôi như có một dòng điện chạy qua…tim bỗng đập lệch đi một nhịp
“Anh không có lỗi gì cả, chuyện của tôi tự tôi giải quyết, anh không cần xen vào!” Không không nhìn hắn, mắt vẫn hướng nhìn ra bên ngoài.
Đúng lúc gần đến công ty, tôi bảo hắn dừng xe lại, tôi đi ra khỏi xe thật nhanh......
“Thanh Thanh, hôm qua mày đi đâu thế, chồng mày gọi cho tao suốt’' Mai vỗ vai tôi
“Cố Nguỵ về rồi” tôi nói
“CÁI GÌ?” Giai Kì không biết từ đâu nhảy ra, gào to lên
Vài người đi lại quay ra nhìn tụi tôi, tôi liền kéo hai người đó ra ban công
“Anh Nguỵ về rồi....về rồi sao?” Giai Kì hình như rất vui nói
“Ừ.” tôi đáp
“Đừng nói hôm qua mày ở chỗ hắn cả đêm đấy nhé” Cẩn Mai nhìn tôi, nét mặt không giấu nổi ý cười.
Tôi chả cười cũng chả có biểu cảm, thực ra đấy chỉ là vẻ bên ngoài, chứ thực ra lòng tôi còn rối hơn cả tơ vò.
“Thanh, mày định thế nào…” Mai hỏi tôi
“Tao đã có suy nghĩ riêng, mày yên tâm” tôi chấn an họ hay đang tự chấn anh bản thân mình?
Rồi ba người chúng tôi đi về chỗ làm, tôi vừa ngồi xuống
“Thanh, anh có chuyện muốn bàn với em” trưởng phòng Tân nói
“Dạ,có chuyện gì vậy?” tôi thực muốn đánh cho tên này một phát, hôm qua hắn rõ ràng có ở chỗ tôi, vậy mà tôi lại bị Cố Nguỵ mang về nhà riêng của anh ta cơ đấy
“Tổng Giám Đốc của chúng ta mới về, chưa tìm ra thư kí…..đề nghị anh tìm thư kí gấp…. tổ chúng ta lại có mỗi cô học qua nghành quản trị, vậy nên anh muốn cô làm vị trí đó đó”
“Nhưng...em còn các dự án dở...” tôi cố gắng từ chối
“Không sao, anh sẽ tìm người thế, bây giờ cô lên báo danh đi”
Tôi làm sao có thể không đi....Aiz..phận làm nhân viên phải tuân lệnh cấp trên mà
Tôi gõ cửa. Không thấy ai đáp, tôi liền mở cửa khẽ vào
Ở chỗ ghế ngồi, có một người đang chăm chú cúi đầu xem tài liệu
“Xin chào, Tổng Giám Đốc’' tôi cười nói, giữ phép lịch sự nhất có thể
“Em đi lâu thế, tôi đợi mất 15p rồi đấy” giọng nói đầy ý cười vang lên
Tôi cứng đờ người đi...Tại sao hắn lại ngồi kia?
‘Có lẽ mình đi lộn phòng rồi!’ tôi nói nhỏ sau đó định đi ra ngoài.
Cánh cửa vừa mở ra đã bị đóng sầm lại.
Một lực mạnh ôm tôi từ phía sau, tôi cứng nhắc không dám động đậy
“Anh...buông ra...đây là công ty”
“Vừa mới không gặp em, anh đã rất nhớ rồi’' hắn cúi xuống vùi đầu vào vai tôi, môi hắn không an phận mà hôn xuống.
Tôi khó chịu cự quậy
“Ngoan, để anh ôm bù suốt 7 năm qua anh không được ôm em rồi đấy”
“Nếu anh không buông đừng trách tôi.” .
Truyện Điền Văn“Ok, đừng nóng mà, hại da và cơ thể lắm” hắn buông tôi ra
“Đừng nói anh là Tổng Giám Đốc?’' tôi nhìn hắn mặc âu trang đen đầy uy thái
“Trước đây anh không thể làm em hạnh phúc, vậy bây giờ anh ít nhất cũng không để em cúi đầu trước người khác” Hắn nắm tay tôi hôn nhẹ...Đây là thói quen của hắn…
Tôi hất tay ra,
“Xin anh giữ lấy tự trọng. Nếu vì công việc vậy mong anh chỉ bảo thêm, xin phép tôi ra ngoài”
“Tiểu Thanh, để anh nhìn em thêm một lúc nữa đi” hắn ôm tôi từ phía sau, tôi không vui nhưng cũng đâu thể chống đối.
'Reng' Reng' tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên
“Cô mau vào viện đi,con gái cô bị ngã rồi.” Mẹ chồng tôi nói, tôi nghe xong lòng run run, vội vã chạy ra ngoài.
“Từ từ thôi,cẩn thận”
'Bịch' do chạy nhanh mà tôi lại đi đôi cao gót lên đã ngã xuống
“Anh đã bảo cẩn thận rồi’' hắn bế tôi trở lại phòng, đặt tôi ngồi xuống ghế sofa
“Tôi phải vào viện ngày, anh có thể để tôi nghỉ một buổi chiều được không?'’
Hắn đi lại gần tủ, lấy ra một lọ dầu gió, xoa vào chỗ sưng lên vì ngã của tôi, không biết là do dầu gió hay do cảm xúc..mắt tôi bỗng cay cay..............
“Tôi đưa em đi, có tôi ở đây rồi, tôi sẽ không để ai động vào em” hắn hôn nhẹ vào trán tôi, tôi mặc hắn.
Sau đó bàn tay hắn nắm lấy đôi tay nhỏ bé của tôi, cùng nhau đi ra ngoài........
Cảm giác giống như trước đây. Chũng tôi hay nắm tay nhau, nhưng dù sao cũng chỉ chuyện 'đã từng' mà thôi…….