Phương Lê đã tốt nghiệp đại học hơn một năm, Diêm Phương Diệu cũng sắp ba tuổi, cậu muốn nỗ lực trở thành một ba ba tốt nhất, vì với cậu con trai không chỉ là bảo bối cậu rứt ruột sinh ra mà còn là một người bạn nhỏ, cậu không chỉ muốn chăm con lớn lên khoẻ mạnh mà còn muốn là một người bạn bên cạnh con mình cùng lớn, cho nên dù có bận rộn cách mấy thì Phương Lê cũng rút ra một khoảng thời gian để bên cạnh làm bạn với con trai mình.
Vào mỗi buổi tối, Phương Lê đều đến phòng đứa nhỏ mà đọc truyện cho nó nghe trước khi ngủ, cậu thấy đó là một chuyện cực kì quan trọng. Phương Lê còn cảm thấy khi còn trai nghe cậu kể chuyện mà đi vào giấc ngủ đó chính là phương thức tốt nhất để gắn kết tình cảm ba con, mà cậu cũng thật sự rất hưởng thụ cảm giác ấm áp đó.
Giúp đứa nhỏ đắp chăn đàng hoàng, cậu hôn nhẹ lên trán con trai một cái sau đó nằm xuống chỗ bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve má con trai mà dịu giọng nói: "Diệu Diệu hôm nay muốn nghe chuyện gì nha?"
"Chuyện gì cũng được ạ!" Giọng Diêm Phương Diệu vẫn là giọng sữa con nít, vừa cất lên đã khiến tim của Phương Lê mềm nhũn ra.
"Vậy kể chuyện mạo hiểm xưa được hay không?"
"Dạ" Diêm Phương Diệu đáp xong liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bộ dáng chuẩn bị chờ nghe kể chuyện để ngủ.
Phương Lê cũng mở điện thoại vuốt vuốt lướt lướt, khi tìm được một bộ chuyện liền thả nhẹ giọng, bắt đầu đọc thật cảm xúc.
Khi Diêm Mặc Nghiêu tắm rửa xong thì qua phòng Diêm Phương Diệu, vừa đẩy cửa vào liền thấy Phương Lê đang nằm nghiêng ngủ đến ngon lành, còn con trai nằm bên cạnh vẫn mở to mắt.
"Cha ơi". Diêm Phương Diệu thấy Diêm Mặc Nghiêu liền ngoan ngoãn mà hô một tiếng, hắn nhẹ nhàng bước đến gần giường vươn tay xoa xoa đầu con trai hạ nhẹ giọng nói: "Con ngủ đi." Sau đó liền vươn tay ôm ngang vợ nhỏ lên mà trở về phòng.
Mỗi lần Phương Lê kể chuyện ru ngủ cho con trai, con trai thì chưa ngủ cậu đã ngáy o o, Diêm Mặc Nghiêu ngày nào ở nhà thì đều tự thân ôm cậu trở về phòng, còn hắn tăng ca hoặc đi công tác thì Phương Lê liền ngủ ở phòng Diệu Diệu, ngày hôm sau cậu tỉnh lại còn tưởng rằng chính mình kể chuyện quá truyền cảm mà ru con trai ngủ, rồi bản thân mới đi ngủ nhưng thật ra mọi chuyện đều là ngược lại.
Kỳ thật Diêm Mặc Nghiêu đã sớm nhìn ra Diệu Diệu không thích nghe kể chuyện trước khi ngủ, nhưng vì Phương Lê thích nên con trai cũng phối hợp với cậu. Có thể đối với mấy đứa nhỏ khác khi còn nhỏ nghe chuyện trước khi ngủ sẽ dễ dàng đi vào giấc ngủ hiện, nhưng Diệu Diệu lại trái ngược hoàn toàn, càng nghe lại càng tỉnh táo, mà Phương Lê càng đọc thì càng mơ màng. Nên mỗi tối nào cũng vậy, người kể thì mắt díp chặt lại còn người nghe thì mắt mở trân trân.
Diêm Mặc Nghiêu ôm Phương Lê lên giường thì hắn cùng nằm xuống bên cạnh, nhẹ tay nhẹ chân đem vợ nhỏ ôm vào lồng ngực, sau đó nhẹ hôn lên hai cánh môi mềm của cậu mà thì thầm: "Cục cưng, mỗi lần kể chuyện cho con em đều lăn ra ngủ trước, là dỗ con ngủ hay con dỗ em ngủ vậy hả?"
Hắn cọ cọ chóp mũi với Phương Lê còn cậu thì chả biết chuyện gì, trong giấc ngủ nhận ra vòng tay quen thuộc mà càng dính sát vào hơn, ngủ đến ngon lành .
Sáng ngày hôm sau, ăn bữa sáng xong Diêm Mặc Nghiêu liền đưa vợ nhỏ và con trai cùng ra ngoài. Hắn có hẹn với nhóm bằng hữu cùng cưỡi ngựa. Khi họ đến trang trại, Phương Lê liền đảo mắt tìm kiếm thân ảnh của Hứa Dương, vì cậu nghe nói hôm nay hai vợ chồng họ cùng tới.
“Diệu Diệu.” Hứa Dương thấy cả nhà Phương Lê liền nhanh chóng bước tới, sau đó khom người mà ôm Diêm Phương Diệu lên. Diêm Phương Diệu được Hứa Dương bồng lên liền vươn tay ôm cổ y mà ngoan ngoãn gọi Hứa thúc thúc.
Bên này Diêm Mặc Nghiêu cùng bằng hữu nói chuyện, thì Phương Lê và Hứa Dương đưa Diêm Phương Diệu đi cưỡi ngựa, tuy mới 3 tuổi nhưng Diêm Phương Diệu có thể tự ngồi trên lưng ngựa nhỏ thật ổn rồi.
Trong lúc Diệu Diệu được huấn luyện viên hướng dẫn cưỡi ngựa, Phương Lê cùng Hứa Dương cùng ngồi dưới ghế chờ mà cùng trò chuyện, ánh mắt Phương Lê mang theo trêu ghẹo cực kì nham nhở mà hỏi Hứa Dương.
" Tuần trăng mật thế nào rồi? Chơi vui vẻ không?"
"Mày cũng từng đi trăng mật, chẳng lẽ không biết hay sao?" Hứa Dương quen biết Phương Lê từ lâu rồi nên vô cùng quen thuộc giọng điệu này của cậu, y cũng là dân mặt dày chửi con gái đánh con trai nên mấy chuyện này y đâu ngán, cái giọng điệu này của Phương Lê thì có là gì. Nhưng thật ra mạnh miệng như vậy nhưng trong lòng Hứa Dương nhớ lại khoảng thời gian trăng mật vừa qua thì không khỏi ngượng ngùng, dù gì cũng là tân hôn mà.
"Gì chứ tuần trăng mật của tao sao giống mày được." Phương Lê liền nhớ lại tuần trăng mật của bản thân, tuy rằng quẩy với ông chồng già rất vui nhưng chuyện cần phát sinh cũng không phát sinh.
"Tuần trăng mật mà còn giống hay không giống là sao? Mày với chồng mày tuần trăng mật đi đào núi hay cào cát, mà khác? " Hứa Dương cực kì tò mò nhìn Phương Lê hỏi ngược lại.
Phương Lê nghe liền bĩu môi , sau đó hạ giọng nói: "Không phải là không có gì, nhưng cái cần nhất lại không có làm!"
"Cái cần nhất ...." Hứa Dương vẫn còn ngơ ngác, ngồi ngáo một hồi mới phản ứng lại liền lập tức ngại ngùng, nhưng vẫn nghi hoặc mà hỏi: "Tại sao không làm?"
"Chuyện đó có hơi ngoằn ngoèo, một câu khó nói hết."
"Mày thấy hối tiếc sao?"
"Lúc đó tiếc thật, nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi, vì ngày nào với tao cũng không khác gì trăng mật cả. Dùng một lần tiếc nuối để đổi lại nhân sinh một đời hạnh phúc, tao còn thấy lời. Mày hiện tại là tân hôn, lại vừa trăng mật trở về cảm giác thế nào không cần tao phân tích giùm đúng không?"
Hứa Dương ngầm hiểu nhưng có chút ngượng ngùng cười cười. Y uống ngụm nước trái cây sau đó nhìn Phương Lê.
"Đúng rồi, có chuyện này xém chút quên. Lúc tao đi trăng mật có vô tình gặp Nhạc Văn Hi , y đi cùng một gã đàn ông béo... Bộ dạng có chút khó coi, không khác gì nhà giàu mới nổi, cả hai dính xà nẹo vào nhau, cái kia.... Đậu mớ, tao méo biết diễn tả thế nào cho đúng, chỉ là có chút ghê tởm."
"Y từ nhỏ đã ham hư vinh, ở Diêm gia mấy năm ăn sung mặc sướng, bây giờ phải tự lo bản thân nên mới như vậy. Đối với y chính là không muốn làm chỉ muốn hưởng, lúc nào cũng chỉ nghĩ hưởng thụ, mà không nghĩ đến phải chịu khổ sở mới có được thành tựu..."
"Bộ dáng của y cứ như cái cây khô rỗng tuếch không linh hồn không sức sống vậy, quả thật thay đổi rất nhiều, mới 2-3 năm mà tao nhìn xém chút không nhận ra."
"Haizz, đây chính là con đường mà y chọn. Y có thể lựa chọn việc vất vả một chút nhưng đi trên con đường sáng, nhưng không y thà chọn con đường tối mịt mà sướng bản thân thì chúng ta là người ngoài còn có gì để nói. Hiện tại, tao thấy y muốn xoay đầu cũng không dễ dàng."
Hứa Dương gật gật đầu, đối với cách nói của Phương Lê hoàn toàn tán thành.
Bên này Diêm Phương Diệu được huấn luyện viên hướng dẫn hơn 20' thì Phương Lê cùng Hứa Dương cùng đến rước thằng bé đi tìm Diêm Mặc Nghiêu.
Thấy nhóm Diêm Mặc Nghiêu, Phương Lê liền đưa con trai cho bảo mẫu và vệ sĩ chiếu cố, sau đó bắt đầu luyện tậ cưỡi ngựa. Cậu hiện tại cưỡi ngựa còn chưa rành, nên Diêm Mặc Nghiêu phải tự bản thân hướng dẫn vợ nhỏ.
Hắn ngồi phía sau Phương Lê, hai tay vòng lên eo cậu mà giữ yên, còn Phương Lê thì giữ dây cương, cả người đều tựa vào bờ ngực rộng chắc của ông chồng già thả lỏng, mắt cũng khẽ nhắm lại hưởng thụ cảm giác đón gió.
Phương Lê học cũng rất nhanh, nhưng vì người dạy là Diêm Mặc Nghiêu nên cậu cố tình chơi xấu, mỗi lần Diêm Mặc Nghiêu nói thì cậu liền làm nũng bắt hắn phải thực hành trước thì cậu mới làm theo, mà đâu chỉ một mỗi lần như vậy hắn thị phạm đến hai ba lần, quả thật Diêm Mặc Nghiêu chỉ muốn nhanh chóng lao vào bệnh viện để đặt stent nong mạch vành thôi.
Cưỡi ngựa xong, Diêm Mặc Nghiêu liền bước xuống trước, sau đó đứng phía dưới vươn tay đỡ vợ nhỏ xuống. Phương Lê xuống ngựa cũng không đàng hoàng, xoay chân về một phía sau đó liền bổ nhào vào ngực ông chồng già, vì cậu biết hắn không thể nào làm rơi cậu được.
Hai chân Phương Lê đặt xuống đất rồi nhưng hai tay vẫn ôm chặt hông của Diêm Mặc Nghiêu, mặt vùi vào lồng ngực rắn chắc của hắn còn cọ cọ. Khiến Diêm Mặc Nghiêu không hiểu mà hỏi có chuyện gì? Hắn dạo này nhận ra cảm xúc của Phương Lê rất không ổn, nhiều lúc đang vui vẻ thì sau đó liền suy sụp. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc của vợ nhỏ, hắn không muốn ép cậu nói, hắn có thể chờ chỉ cần vợ nhỏ nguyện ý hắn đều có thể yên lặng bên cạnh cậu mà chia sẻ.
"Không có gì cả, chỉ muốn ôm anh một cái thôi." Phương Lê ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Diêm Mặc Nghiêu mà nói .
"Không phải chỉ ôm cái đơn giản vậy thôi chứ? Em còn chuyện gì sao?"
Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê nói: “Em phải biết chỉ cần em muốn, anh đều đáp ứng, chỉ cần em vui là được rồi."
Thật ra Phương Lê cũng không có yêu cầu gì vì bây giờ cậu đã quá thoã mãn với cuộc sống của mình rồi, nhưng Diêm Mặc Nghiêu đã nói như vậy thì cậu đành phải mở lời.
"Em muốn có thêm đứa nữa."
" Chỉ vậy thôi sao?"
" Ưm!!"
"Vậy được rồi, bắt đầu từ hôm nay , chúng ta chuẩn bị chào đón đứa nhỏ thứ hai." Giọng của Diêm Mặc Nghiêu vô cùng dịu dàng, hắn vuốt ve gáy của Phương Lê sau đó khẽ cúi đầu hôn lên đôi môi của cậu rồi nhích sang khoé môi.
Cả hai người cứ như vậy đứng giữa sân cỏ mà ôm nhau hôn, quả thật khủng cảnh vô cùng lãng mạn.
Đến chiều thì mọi người cũng chia tay nhau mà về thì bụng Phương Lê đột nhiên khó chịu, cảm giác không khác gì lúc có Diệu Diệu, nên Diêm Mặc Nghiêu vội vàng kêu tài xế chạy ngay đến bệnh viện để kiểm tra.
Kết quả, Phương Lê đang mang thai hai tháng. Kỳ thật, lúc sinh ra Diệu Diệu cả hai đều dùng biện pháp tránh thai vì cả hai đề nghĩ đến Diệu Diệu vẫn còn nhỏ họ không muốn hai đứa nhỏ quá gần tuổi nhau. Nhưng hai tháng trước, Diêm Mặc Nghiêu đi công tác nước ngoài hơn mấy tuần mới trở về, cả hai vì quá nhớ đối phương mà lao vào nhau, biện pháp tránh hay ngừa gì cũng quẳng lên trời. Quẩy một trận quên cả bốn mùa. Mà không ngờ tới chiến lần đó, cậu lại trúng độc đắc thêm lần nữa.
Diêm Mặc Nghiêu liền hiểu ra vì sao cảm xúc của Phương Lê dạo gần đây dễ thay đổi như vậy, thì ra nguyên nhân chính là đang mang đứa nhỏ mà ảnh hưởng, khi chính Phương Lê cũng không nhận ra.
Buổi tối, cả hai cùng nằm trên giường, Phương Lê được Diêm Mặc Nghiêu ôm trong ngực liền nói.
"Hôm nay em vừa nói muốn đứa nhỏ thì lập tức liền có rồi, chồng ơi anh hay thật nha."
"Em đang khen anh đó hả?"
"Không khen anh chứ khen ai? Anh chính là người lợi hại nhất, là thần bảo hộ em cùng con cả đời này, trong lòng em anh là duy nhất." Bàn tay Phương Lê vẽ vòng tròn trên ngực ông chồng, thỏ thẻ mà nói. Khiến Diêm Mặc Nghiêu cũng có chút sửng sốt sau đó môi liền vẽ lên nụ cười thật đẹp, bàn tay nhẹ nhàng nựng khuôn mặt vợ nhỏ rồi cầm lấy bàn tay của cậu đưa đến gần môi mà hôn lên từng ngón tay trắng nhỏ xinh đẹp, kề trán với trán Phương Lê dùng giọng dịu nghiêm túc nhưng vô cùng dịu dàng.
"Cả đời này bảo hộ em cùng con là trách nhiệm quan trọng nhất của anh."
Phương Lê liền nhe răng cười, hai mắt cũng híp lại như mảnh trăng khuyết, sau đó vươn tay ôm hai má Diêm Mặc Nghiêu mà dùng sức chùn chụt hôn hắn.
End.