Ngựa chạy như bay trên đường, bụi bặm phất lên mù mịt. Hai con tuấn mã đỏ thẫm một trước một sau phi nhanh, ngồi ở bên trên là ba người, đó là Lăng Triệt, Hà Tử Tu và Nhâm Phiêu Linh. Nhâm Phiêu Linh không biết cưỡi ngựa, cho nên không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể ngồi cùng với Hà Tử Tu.
“Ngươi ngồi vững chưa!” Một tiếng quan tâm khã vang, tuấn mã bay vút lên, Nhâm Phiêu Linh căng thẳng nắm chặt lấy y phục của Hà Tử Tu, từ nhỏ nàng đã sợ cưỡi ngựa, bây giờ chỉ cần ngồi trên lưng ngựa, nàng liền cảm thấy hồi hộp khẩn trương.
“Ngươi làm sao vậy? Không phải cưỡi ngựa mà ngươi cũng không biết đó chứ!” Ngồi ở phía trước, Hà Tử Tu trêu đùa nói, điều đó đưa tới ánh nhìn sắc bén của Lăng Triệt, “Bây giờ mà huynh còn có tâm tư trêu đùa nàng à!”
Thấy sự lạnh lùng của Lăng Triệt, Hà Tử Tu lập tức ngậm miệng tự tát mình vài cái, sau đó chuyên tâm thúc ngựa phi nước đại.
Ngồi ở đằng sau, Nhâm Phiêu Linh nhắm chặt hai mắt, toàn thân như nhũn ra. Nhưng ngại nam nữ khác biệt, mà từ đầu đến cuối nàng cũng không dám dựa vào quá gần Hà Tử Tu, nên nàng đành phải ngồi thẳng sống lưng một cách cứng ngắc, không dám làm ra một chút cử động nào.
Có hai bảo mã, thêm với việc nhóm Lăng Triệt ngày đêm đi gấp, lộ trình vốn phải hơn mười ngày mới đến, bây giờ lại chỉ dùng ba ngày đã về đến nơi!
Nhìn hai đại tự đỏ thẫm -Kinh Thành- đầy uy nghiêm cách đó không xa, Nhâm Phiêu Linh có cảm giác hốt hoảng. Nàng vốn chuẩn bị nói lời từ biệt với Lăng ca ca, vốn tưởng rằng cuộc đời này, thậm chí đến khoảnh khắc sau cùng, cũng không có khả năng gặp hắn, nhưng ai biết tất cả đều đã có an bài, giờ đây nàng lại cùng Lăng ca ca trở về.
Chẳng lẽ điều này đại biểu cho cái gì sao? Chẳng lẽ ông trời muốn nàng không nên buông tay ư? Tất cả dường như có chút mờ mịt…
Ngay khi Nhâm Phiêu Linh suy nghĩ muôn vàn điều, thì hai tuấn mã đã phóng tới cửa cung. Không có bao nhiêu động tác dư thừa, xoay người, xuống ngựa, chạy thẳng về hướng cung Thừa Khôn.
Bên trong Thừa Khôn cung, Thái tử Tiêu Dục đang ngồi trước giường, nhìn người ngọc đang ngày càng suy yếu, lòng hắn không có chút tư vị nào cả. Tuy rằng hắn không yêu Mộng Nghê, nhưng dù sao nàng cũng là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, thành thân còn chưa đến một tháng, thì xảy ra chuyện này, đây không thể nghi ngờ là việc ai cũng không muốn nhìn thấy!

Tiêu Dục khẽ thở dài, đứng lên, nhìn mặt Lam Mộng Nghê sớm đã mất đi vẻ tươi khỏe, hắn không khỏi cau mày. Hôm nay là ngày cuối cùng, suy nghĩ đủ loại biện pháp, dùng hết đủ loại thuốc, nhưng vẫn không thể khiến Mộng Nghê tỉnh lại, vừa rồi Trương ngự y đã nói, nếu như đêm nay Mộng Nghê không tỉnh lại, vậy chỉ có thể chuẩn bị hậu sự!
Chuẩn bị hậu sự? Thật là một câu nói châm chọc! Chưa tới một tháng trước, nơi đây còn treo tơ lụa, mành vải đỏ thắm chúc mừng đại hôn của họ, không ngờ vài ngày ngắn ngủi, hồng biến thành bạch, tân nhân biến thành người chết. Chẳng lẽ là vì hắn là Thái tử, nên phải tiếp nhận loại bi ai này sao?
Nét mặt Tiêu Dục rất bình tĩnh. Hắn là Thái tử Thiên Dụ quốc, là người thừa kế ngôi vị sau này, dù cho đối mặt với rất nhiều chuyện, dù có bị Thái Sơn đè nặng thì hắn cũng phải mặt không đổi sắc! Đương nhiên, hắn làm được, hơn nữa còn làm rất tốt! Không ai biết vị Thái tử bề ngoài luôn ấm áp, nhưng rốt cuộc trong lòng lại đang suy nghĩ điều gì! Không ai có thể nhìn thấu hắn, dáng vẻ hắn vĩnh viễn đều thong dong bình tĩnh, dường như người bên ngoài chỉ cần liếc nhìn hắn một cái, sẽ bị khí chất như gió xuân của hắn khuynh đảo.
Thế nhưng, có mấy ai biết được lòng hắn đang rất đau đớn, loại cảm giác này hắn chỉ có thể vĩnh viễn chôn giấu dưới đáy lòng, bất cứ ai cũng không thể hiểu rõ.
Tiêu Dục xoay người, đi ra nội thất, dợm bước đến thư phòng, không ngờ lại đụng phải ba người đang sốt ruột đi tới.
“Thái tử điện hạ, Thái tử phi hôm nay sao rồi?” Hà Tử Tu vội vàng hành lễ, cấp thiết hỏi han, sắc mặt hắn ngập tràn sự dành cho biểu muội.
“Thái tử ca ca, Mộng Nghê tỷ tỷ rốt cuộc thế nào?” Phía sau, truyền đến một thanh âm tươi mát.
Vừa nghe thấy tiếng nói ấy, Tiêu Dục cảm thấy như có một luồng sức mạnh rót vào người, hắn liền nhìn sang người ngọc, nhưng lúc ánh mắt giao nhau thì lòng hắn nao nao, “Phiêu Linh, muội gầy!”
“Phiêu Linh không sao, có thể là do gấp rút lên đường nên có chút vất vả! Thái tử ca ca, huynh mau nói cho Phiêu Linh biết, rốt cuộc Mộng Nghê tỷ tỷ hiện giờ ra sao?” Tránh nặng tìm nhẹ dời đi đề tài, Nhâm Phiêu Linh lo lắng chất vấn.
“Mọi người đi theo ta.” Tiêu Dục gật nhẹ đầu, xoay người đi trở về, phía sau đi theo ba người phong trần mệt mỏi.

“Mộng Nghê ở bên trong!” Khẽ vén tấm màn, ba người chỉ thấy hình dáng một người tiều tụy, lúc này hai mắt nàng đóng chặt, không hề nhúc nhích nằm im trên giường, nhìn nàng giống như, không hề có sức sống.
“Mộng Nghê tỷ tỷ…”
“Thái tử điện hạ, Mộng Nghê, à không, là Thái tử phi, rốt cuộc vì sao người lại thành bộ dạng như vậy?” E ngại hôm nay đã thân phận cách xa, Hà Tử Tu hung hăng đè nén sự nông nóng xuống.
“Việc này ta cũng không rõ lắm, lúc đầu Mộng Nghê chỉ nói thân thể mệt mỏi muốn ngủ, về sau thì liền nằm không dậy nổi.” Khẽ thở dài, Tiêu Dục nhìn người trên giường, nói.
“Vậy ngự y nói như thế nào?” Tựa hồ như không hài lòng với câu trả lời của Tiêu Dục, Hà Tử Tu lại mở miệng hỏi.
“Ngự y nói… Nếu như Mộng Nghê không qua được đêm nay, e rằng…”
“E rằng……” Vừa nghe lời ấy, sắc mặt ba người nhất thời trắng bạch.
“Mộng Nghê tỷ tỷ!” Nhâm Phiêu Linh vọt tới bên giường, kéo tay Lam Mộng Nghê, rồi nàng nắm chặt lại, “Mộng Nghê tỷ tỷ…” Vì sao lại như vậy? Tỷ đã từng là đệ nhất mỹ nhân phong quang vô hạn, vì sao bây giờ lại tiều tụy nằm ở đây? Mộng Nghê tỷ tỷ, tỷ mau tỉnh lại đi! Lẽ nào tỷ đã quên, thật vất vả tỷ mới có thể gả cho Thái tử ca ca, nay thành thân chưa đến một tháng, tỷ nhẫn tâm bỏ lại huynh ấy sao? Lẽ nào tỷ đã quên những lời đã từng nói với Phiêu Linh? Tỷ nói tỷ sẽ hạnh phúc, tỷ nói tỷ sẽ làm Thái tử ca ca hạnh phúc! Lẽ nào bộ dáng bây giờ này của tỷ, chính là hạnh phúc sao? Mộng Nghê tỷ tỷ, tỷ tỉnh lại đi! Tỷ mau tỉnh lại đi!
“Phiêu Linh, đừng quá đau buồn! Nếu bây giờ Mộng Nghê biết muội thương tâm như vậy, phỏng chừng cũng sẽ không vui!” Vỗ nhẹ vai nàng, Tiêu Dục ôn hòa nói.
“Mộng Nghê tỷ tỷ …” Nghe thấy lời khuyên giải an ủi của Tiêu Dục, Nhâm Phiêu Linh càng tăng thêm lực nắm ở tay, đây là người duy nhất từ nhỏ đến lớn chơi thân với như tỷ muội, hôm nay tỷ ấy sinh tử chưa biết, bảo nàng làm sao không đau lòng.

“Thái tử ca ca, Mộng Nghê tỷ tỷ bị như vậy bao lâu?”
“Trước sau nếu tính không sai đã được nửa tháng…” Khẽ thở dài, Tiêu Dục cúi đầu suy tư, nói.
“Nửa tháng… nửa tháng…” Thì thào lặp lại, ánh mắt Nhâm Phiêu Linh lướt nhìn qua mặt Lam Mộng Nghê, rời nàng nhìn một cách chuyên chú, đột nhiên trong đầu nàng bỗng xẹt qua một tia sáng, “Nửa tháng?”
Sau đó, Nhâm Phiêu Linh vội vã đặt tay Lam Mộng Nghê xuống, rồi nàng vươn tay kéo vạt áo trước ngực Lam Mộng Nghê, thấy trên bờ ngực trắng như tuyết bỗng nhiên có một ấn ký màu đỏ, thì lúc này động tác của nàng liền cương cứng giữa không trung.
“Phiêu Linh, muội –“ Dù sao cũng có nam tử ở đây, dù cho là cùng nhau lớn lên, nhưng dưới xã hội phong kiến sâm nghiêm ở nơi đây, hành vi này của Nhâm Phiêu Linh thực sự rất không có lễ giáo. Tiêu Dục thấy Nhâm Phiêu Linh có chút cứng người, rồi lại nhìn sang hai vị phía sau, cũng may bọn họ đều rất thức thời xoay người đi, lúc này mới không đến mức làm hắn xấu hổ.
“Phiêu Linh, muội làm cái gì vậy?!” Đứng thẳng người, thấy Nhâm Phiêu Linh không hề nhúc nhích, Tiêu Dục có chút khó hiểu hỏi.
“Bán nguyệt phệ tâm đan…”
“Bán nguyệt phệ tâm đan? Là cái gì vậy?” Nghe vậy, Tiêu Dục nhíu chặt mày, từ sắc mặt không bình thường của Nhâm Phiêu Linh, hắn đã nhìn ra được chút ít manh mối.
Lúc này, Lăng Triệt và Hà Tử Tu cũng quay đầu lại.
“Phiêu Linh, ngươi nói cái gì, ‘Bán nguyệt phệ tâm đan’? Lẽ nào ngươi nói Mộng Nghê đã bị người hạ độc?” Hà Tử Tu vội vàng truy vấn, sắc mặt hắn vô cùng kích động.
“Ừhm.” Yếu ớt đáp trả, Nhâm Phiêu Linh thất hồn lạc phách ngồi phịch xuống, nàng giương mắt chậm rãi nhìn Lăng Triệt, tuy rằng từ lúc tiến vào hắn không nói câu nào, nhưng từ trong ánh mắt khẩn trương của hắn có thể thấy được, trong nội tâm hắn lúc này đang đấu tranh biết bao nhiêu.
Lăng ca ca, lòng của huynh, nhất định là rất đau…

“Người đâu! Nhanh truyền ngự y!” Nghe vậy, Tiêu Dục dồn sức quát tháo bọn thái giám tùy tùng.
“Nô tài tuân mệnh!” Các thái giám trong cung đã thấy quen những tình cảnh như thế này, nhưng lúc này thấy chuyện tình có vẻ nghiêm trọng, đã sớm ngầm hiểu tăng nhanh bước chân.
“Phiêu Linh, sao muội biết Mộng Nghê trúng Bán nguyệt phệ tâm đan?”
Nghe thấy câu hỏi của Tiêu Dục, hồi lâu Nhâm Phiêu Linh mới cúi đầu đáp trả, “Trước đây muội có nghe sư phụ nói qua, triệu chứng trúng độc của nó, cũng giống y như triệu chứng của Mộng Nghê tỷ tỷ bây giờ.”
“Ra là như vậy…” Tiêu Dục như có điều suy nghĩ gật đầu.
“Đã trúng độc, vậy vì sao các ngự y đều tra không được, ngược lại ngươi chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra!” Bên cạnh, Lăng Triệt mặt không chút thay đổi lên tiếng.
“Vì độc này rất hiếm thấy, chỉ có ở phía tây Đông Thịnh, sư phụ đã từng vân du đến đó nên mới có may mắn gặp qua! Chỉ là, không ngờ bây giờ lại thấy được nó ở trong cung…” Nhâm Phiêu Linh hạ giọng, nhưng mọi người có mặt đều nghe thấy mà chấn động.
“Đông Thịnh quốc…” Tiêu Dục ngưng trọng trầm ngâm, đáy mắt có cái gì đó lưu động. Hồi lâu, hắn ngẩng đầu nói với ba người: “Mọi người vừa mới bôn ba trở về, trước hết đều quay về nghỉ ngơi đi! Chờ thái y qua đây kiểm tra kỹ càng, ta sẽ phái người báo tin cho mọi người!”
“Vâng, Thái tử điện hạ!” Khom người làm lễ, mặc dù lòng không muốn, nhưng bọn họ chỉ có thể nghe lời rời đi.
Nhâm Phiêu Linh chậm rãi bước đi ở phía sau, sau đó nàng quay đầu lại chuyên chú nhìn Lam Mộng Nghê một lúc, rồi đi ra ngoài với vẻ mặt u ám.
Ở ohía sau, ánh mắt Tiêu Dục triền luyến, sâu lắng dán lên bóng lưng đơn bạc của nàng, mãi đến khi không thấy nàng nữa, nhưng vẫn không thu hồi….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play