“Lăng ca ca…” Nhâm Phiêu Linh nỉ non kêu, nhưng đáp lại nàng chỉ là sự tĩnh lặng. Lúc này có một dòng nước mát rượi, dọc theo khóe môi, tiến vào miệng nàng.
“Phiêu Linh…” Là giọng nói lo lắng của Vương Viễn.
Nàng đột nhiên nhớ lại, tất cả chuyện vừa mới xảy ra. Lăng ca ca, huynh ấy, không có bị thương chứ? Trước lúc hôn mê, dường như nàng nghe thấy tiếng của hắn, như vậy, là tốt rồi…
Tận lực nhấc mí mắt vạn phần nặng trĩu, trong ánh nến lờ mờ tối tăm, nàng thấy được sắc mặt lo âu của Vương Viễn, lúc này hắn thấy nàng tỉnh lại, nên vội vàng bưng thuốc qua.
“Vương Viễn, khiến ngươi lo lắng rồi.” Nhâm Phiêu Linh gắng sức mở miệng, thanh âm suy yếu dị thường.
Nàng ngọ nguậy muốn ngồi dậy, nhưng bởi thế mà động đến vết thương nơi bụng, dẫn đến cơn đau đớn kịch liệt, tập kích mỗi một dây thần kinh cơ thể. Vương Viễn thấy thế, vội vàng đến đỡ, mồ hôi lạnh buốt, từ trên trán nàng chậm rãi trượt xuống. Nhâm Phiêu Linh vô lực, tựa vào trên chăn bông mà Vương Viễn lót cho.
“Lăng ca ca, thế nào? Huynh ấy, không có bị thương chứ?” Người nàng quan tâm nhất, chung quy, vẫn là hắn.
“Ta rất tốt, không nhọc quận chúa phí tâm.” Ngoài lều, truyền đến tiếng nói dị thường lạnh lùng, rồi một thân ảnh màu đen cao lớn, trong nháy mắt, xuất hiện trước mặt, phía sau chính là Hà Tử Tu với thần sắc phức tạp.
Huynh ấy thật sự, không có bị thương. Môi, hạnh phúc cong lên, nhưng lại bị đôi mắt chán ghét của hắn làm cho cứng đờ.
Vì sao, lại như vậy…

“Nhâm Phiêu Linh, không ngờ lòng dạ của ngươi lại sâu như vậy!” Làn môi mỏng, khẽ nhếch lên một ý cười dị thường tà mị, tiếng nói băng lãnh tràn đầy khinh thị.
Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì. Nhâm Phiêu Linh cau mày, khó hiểu nhìn hắn. Hắn trước đây, mặc dù lạnh lùng và chán ghét nàng, nhưng chưa từng có biểu hiện khinh khi như vậy.
“Màn khổ nhục kế này diễn tương đối tốt! Ngay cả ta cũng thiếu chút nữa bị ngươi lừa!”
Khổ nhục kế? Nhâm Phiêu Linh nghi hoặc ngẩng đầu, nhưng lúc ngước tầm mắt nhìn sang thì ánh vào mi mắt lại là khuôn mặt lạnh lùng dị thường của Lăng Triệt, cùng với nhãn thần bất định của Hà Tử Tu.
“Thế nào? Còn không tính thừa nhận sao?” Lăng Triệt khẽ cười, trong nháy mắt, một tờ giấy trắng, từ tay Lăng Triệt, rơi xuống trước mặt nàng, tờ giấy màu trắng, giống như hồ điệp bị gãy cánh, rơi mạnh xuống.
“Đừng nói với ta, đây không phải là chữ của ngươi”
Trên tờ giấy, là một nét chữ nhỏ nhắn xinh đẹp, cùng chữ của Nhâm Phiêu Linh hầu như giống nhau như đúc.
“Đây là… chữ của muội?” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Nhâm Phiêu Linh cố nén cơn đau nhức nơi vết thương, nàng không dám tin nhìn nội dung trên tờ giấy, đây là kế hoạch cho hành động ám sát.
“Còn dự định tiếp tục ngụy trang? Đây là thứ lục soát được từ trên người tên thích khách kia, nếu như muốn dùng khổ nhục kế đả động ta, vậy mời đem bản lãnh ra đi, đừng có bày ra cạm bẫy lớn như thế…” Lăng Triệt nhếch môi, nhướng mi, đôi mắt thâm thúy vô cùng băng lãnh.
“Lăng ca ca, muội không có!” Nhâm Phiêu Linh không ngừng lắc đầu, nàng vội vàng biện giải, không ngờ, lại bị hắn hung hăng cắt ngang: “Đừng nói với ta là không có! Tên thích khách kia đã khai hết toàn bộ!”

“Khai toàn bộ? Không thể nào! Hắn ở đâu, muội muốn đối chất với hắn!” Người ngọc kích động, vô lực nắm chặt lấy nệm giường.
“Phiêu Linh, hãy nằm xuống trước đã!” Cạnh bên, Vương Viễn lo lắng đỡ lấy người ngọc.
“Lăng ca ca, Phiêu Linh muốn đối chất với hắn!” Ánh mắt Nhâm Phiêu Linh vô cùng kiên định, nhưng biểu tình của nàng lại rất bi thương, làm cho người ngọc vốn đã yếu đuối bất lực nay lại thêm vẻ đơn bạc.
“Không cần! Hắn đã lấy cái chết để tỏ lòng!” Lăng Triệt lạnh lùng né tránh ánh mắt của nàng, hắn chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt đầy hờ hững.
“Lấy cái chết để tỏ lòng…” Người ngọc cúi đầu lặp lại câu nói kia, lòng chợt đau đớn lên.
“Lăng ca ca, nếu như muội nói không phải muội làm, huynh, có nguyện tin tưởng…” Người ngọc yếu ớt mở miệng, thần sắc nàng khi nói câu ấy vô cùng buồn bã.
“Tin tưởng?” Lăng Triệt châm chọc hừ lạnh một tiếng, sau đó hắn độc ác mở miệng: “Một kiếm kia của ta vốn có thể lấy mạng tên thích khách! Biết vì sao ta không đâm vào tim hắn, mà ngược lại thay đổi chủ ý chỉ đâm cánh tay hắn không?”
Nói rồi hắn thoáng dừng lại, sau đó miệt thị nhìn thoáng qua người ngọc trên giường, Lăng Triệt tiếp tục châm chọc nói “Nếu thật sự có thích khách, hắn căn bản là sẽ không lẻ loi một mình tiến đến, nếu thật sự có thích khách, hắn cũng sẽ không hạ nhuyễn thạch tán vào rượu, thứ có thể dễ dàng giải được như vậy. Là ngươi, ngươi biết rõ thích khách căn bản không thể gây làm hại được ta, nhưng vẫn vẽ rắn thêm chân chắn ở trước mặt ta, ngươi không phát giác như vậy rất giả dối sao? Còn nữa, ngươi đã chắn ở trước mặt ta, hắn là một thích khách chuyên nghiệp, nhất định trước hết đâm vào tim ngươi, nhưng ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao hắn không đâm vào tim, mà chỉ là đâm vào phần bụng của ngươi không? Cuối cùng, đừng có nói với ta, người có võ công giỏi như ngươi, thật sự tránh không được một kiếm đơn giản kia!”
Giọng nói vô cùng ngoan lệ, vô tình nện mạnh vào tim Nhâm Phiêu Linh, làm cho nó vỡ tan thành từng mảnh. Lăng ca ca, lẽ nào tại lúc Phiêu Linh dũng cảm quên mình, là lúc trong lòng huynh, có nhiều toan tính không tín nhiệm như vậy.
“Nói như vậy, huynh cố ý giữ lại mạng của hắn, là muốn tới vạch trần muội?” Nhâm Phiêu Linh đau lòng khẽ hỏi, tiếp theo sau đó, cũng là lời đáp trả dị thường khẳng định của Lăng Triệt, “Không sai! Ta chính là vì điểm này, mới có thể lựa chọn lưu lại mạng sống cho hắn! Kết quả, quả nhiên không làm ta thất vọng!”

Lăng Triệt cong môi một cách u ám, vẻ mặt cười cợt: “Thế nào, Phiêu Linh quận chúa? Bây giờ, ngươi còn có gì không đồng ý không?”
Người ngọc gắt gao siết chặt nắm tay, trong nội tâm nàng đang có từng đợt sóng cuộn trào.
Thích khách, khổ nhục kế? Ha ha, sự thành tâm của nàng, trong miệng hắn lại thành âm mưu tỉ mỉ bày ra? Tình cảm của nàng sao khó khăn đến vậy, vì sao ái tình lại đau khổ như vậy!
Nhìn nét mặt nàng ngày càng trắng bệch, Hà Tử Tu ở phía sau không đành lòng mở miệng: “A Triệt…” Muốn nói lại thôi, lúc này, hắn còn có thể nói cái gì? Đủ loại dấu hiệu cho thấy, tất cả đích thật là do Nhâm Phiêu Linh vạch kế hoạch, thế nhưng, chí ít chuyện nàng vì A Triệt đỡ một kiếm là thật, dù cho tất cả đều là âm mưu, nhưng tối thiểu điểm xuất phát của nàng, là vì A Triệt…
Lệ, ẩn tại đáy mắt, khóe môi, vẫn quật cường cong lên, người ngọc bình tĩnh nhìn chăm chú vào cặp mắt phẫn nộ băng lãnh kia, nàng cười phi thường rực rỡ.
“Lăng ca ca…” Nàng không quan tâm những người khác có thể tin tưởng nàng hay không, nàng quan tâm, chỉ có hắn.
Nếu không tin, giải thích, có ích lợi gì?
Tay, hất tờ giấy lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, từng cht1 rồi lại từng chút, tan thành từng mảnh. Đồng thời, cũng xé nát, con tim nàng…
Là ai nói, vĩnh viễn đừng giải thích. Bởi vì, người tin tưởng ngươi sẽ không cần, người không tin, lại càng không cần. Giải thích chung quy, chỉ, trở thành che giấu.
Dùng sức xoa vết thương nơi bụng, dòng máu nóng bỏng trở nên băng giá. Chỉ có thân thể đau đớn, mới có thể quên, nỗi đau lòng thấu xương này.
“Ngươi muốn tiêu hủy chứng cứ? Vô dụng, hành động của ngươi, căn bản không hề có ý nghĩa!” Thấy giấy vụn rơi trên tấm áo nhiễm máu đỏ tươi, Lăng Triệt chán ghét thét lên.
Không hề có ý nghĩa sao? Có lẽ là vậy! Kỳ thực nàng căn bản không muốn hủy diệt cái gọi là chứng cứ kia, chỉ là lòng của nàng đau quá đau quá, đau nhức đến vô pháp khống chế.

Lăng ca ca không cần sự giải thích của nàng, mà nàng, cũng không cần giải thích với hắn.
Màn đêm, lạnh lẽo như nước.
Nhâm Phiêu Linh quật cường cầm cự, dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc cùng người khác, từng bước một thong dong đi ra khỏi lều. Nàng cần phải rời đi, thoát khỏi nơi khiến người ta hít thở không thông này.
Đứng ở ngoài lều, nhìn màn đêm tối tăm vô tận, tim nàng dần dần bị cắn nuốt héo rũ, lệ, sớm đã vỡ đê từ lâu.
Nơi bụng, máu từng giọt từng giọt chảy xuống, nhưng nàng không cảm thấy đau đớn chút nào. Cơ thể nàng nhẹ hẫng, phảng phất, như dạo bước trong mây, bay về phía tối tăm vô tận…
Dưới ánh trăng trong trẻo, Lăng Triệt mặt lạnh nhìn nàng, trong không khí trôi nổi lơ lửng nhàn nhạt mùi máu.
Là ai nói, khi nước mắt của ngươi nhịn không được mà chảy ra, thì ngươi hãy mở to hai mắt, nghìn vạn lần đừng chớp mắt, ngươi sẽ thấy toàn bộ quá trình của thế giới từ rõ nét đến mờ nhạt, tim, vào thời khắc nước mắt rơi xuống sẽ trở nên rõ ràng.
Mà sao lệ rơi xuống nhiều như vậy, trong lòng nàng, vẫn chỉ có hắn. Càng ngày càng rõ ràng, thân ảnh cao ngất màu đen, thần tình lạnh lùng ấy. Tình yêu nhiều năm, đã trở thành một loại thói quen, đau nhức lâu, trở thành một vết tích khắc sâu. Hắn, đã khắc vào sinh mệnh nàng, có thể nào đơn giản xoá đi, cho dù là tổn thương, nàng cũng cam tâm tình nguyện, chịu đựng.
Lăng ca ca, huynh biết không? Đêm nay là đêm duy nhất trong mấy tháng qua, huynh nói nhiều nhất với Phiêu Linh! Tuy rằng từ đầu tới cuối đều chỉ có chán ghét và mỉa mai, nhưng Phiêu Linh vẫn hài lòng! Chí ít, điều này đại biểu, huynh đối với Phiêu Linh, không chỉ có lạnh lùng…
Sự tối tăm dần dần kéo tới, cơ thể duyên dáng vẽ một vòng cung, trước lúc ngã xuống, Nhâm Phiêu Linh dường như thấy được một khuôn mặt quan tâm, nhưng mà khuôn mặt kia, không phải là người mà nàng nghĩ đến…
Vì sao, tình yêu khư khư một mực này, lại mang đến đau đớn cho nàng như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play