Triều hi năm hai mươi, đêm giao thừa, Thiên Dụ hoàng cung bày tiệc rượu, với mục đích chúc mừng tân xuân.
Tại bữa tiệc, Nhâm Phiêu Linh kỳ quái phát hiện, hôm nay những người tham gia đều là những người có quan hệ mật thiết với Thánh Thượng, và không khoa trương như bữa tiệc đón gió tẩy trần lần trước cho nàng.
Ca vũ tưng bừng nhộn nhịp, cảnh trí nơi nơi cát lợi, mọi người hân hoan thưởng thức kỹ thuật nhảy duyên dáng, hương rượu kính nhau giơ lên khắp bốn phía, tất cả mọi người hân hoan.
Trên điện, Minh hoàng mỉm cười, uy nghiêm ngồi, bên cạnh là Lệ phi trang trọng, cùng với Bình phi được sủng ái. Hoàng hậu nương nương thân thể doanh nhược, hàng năm ốm đau trên giường, cho nên mỗi khi có loại trường hợp này, thì trước đó sai người thông báo, rằng không tham gia. Lúc Nhâm Phiêu Linh còn nhỏ có gặp qua vị Hoàng hậu này, tuy rằng bà là thân mẫu thân sinh của Thái Tử ca ca, nhưng bà vẫn chưa từng nuôi nấng huynh ấy, trong trí nhớ của nàng, bà rất đẹp, Thái Tử ca ca chính là được kế thừa dung mạo của bà, bà tuy đẹp mỹ lệ, nhưng dáng vẻ bao giờ cũng thản nhiên, dịu dàng, an tĩnh, tựa như hết thảy mọi thứ đều không nhập vào mắt bà…
Minh hoàng lúc này đang nói cười với Bình phi, Bình phi hôm nay, một thân váy dài hoàng kim, mỏng manh lóng lánh cùng lộng lẫy áp sát vào người, làm tôn lên vóc người xinh đẹp của nàng không sót một cái gì, chỉ thấy Minh hoàng không biết nói câu gì đó, Bình phi nghe xong thì khuôn mặt diễm lệ lập tức cười run lên, mà do nàng bôi một tầng phấn thật dày lên mặt, nên khi cười lớp phấn ấy giống như bị vỡ ra.
Trên điện nơi nơi vui vẻ, mà dưới điện lại có nhiều biểu tình kì dị. Thái tử Tiêu Dục, mặt vẫn luôn mỉm cười, hòa nhã nhìn mọi người như thường, nhưng chỉ có hắn biết, bộ dáng tươi cười của hắn có bao nhiêu là diễn xuất, bao nhiêu là chân thật
Lam Mộng Nghê vẫn luôn thẹn thùng nhìn Thái tử, dường như từ sau khi nàng biết bản thân sắp trở thành Thái tử phi, thì số lần nàng thẹn thùng càng đếm càng nhiều, có lẽ là bởi vì trong lòng rất vui! Nhưng tâm tư nữ nhân ai có thể nói rõ ràng?

Nhâm Húc Phong và Hà Tử Tu vẫn như mọi khi, việc tham gia thịnh yến như thế này, thái độ của bọn họ từ trước đến nay vẫn đều làm như chuyện không liên quan đến mình, chẳng qua hôm nay Nhâm Húc Phong có chút kỳ quái, bình thường hắn chỉ hờ hững, nhưng tuyệt không ngẩn ngơ như hôm nay, trong lòng hắn giống như đang nhớ nhung gì đó, nhưng lại cố gắng khắc chế.
Dưới điện, Trương Thiến Nhu nhu mì ngồi bên cạnh cha nàng là Trương Ký Chiêu Trương thượng thư, mặc dù nhiều lần che lấp, nhưng nếu chú ý kỹ, vẫn có thể phát hiện, ánh mắt nàng vẫn luôn si mê lưu luyến nhìn Lăng Triệt ngồi ở phía đối diện.
Lăng Triệt! Nam tử lạnh lùng kia, từ sau khi tiến vào hội trường vẫn không biểu lộ ra chút biểu tình nào, dáng vẻ cứ mãi như thế, lưỡng đạo ánh mắt nóng bỏng của Nhâm Phiêu Linh và Trương Thiến Nhu chiếu thẳng đến hắn, hắn vẫn không để ý chút nào mà uống rượu, vẻ mặt kia, tựa như hết thảy đều không quan trọng.
Lăng ca ca…
Tâm, mãnh liệt co rút đau đớn, Nhâm Phiêu Linh ngây ngốc nhìn người trong lòng, trong đầu không ngừng tuôn ra những lời hắn nói với nàng: Cút! Đừng để ta nhìn thấy ngươi, như vậy sẽ chỉ làm ta càng thêm chán ghét ngươi!
Lăng ca ca, Phiêu Linh thật sự không biết bản thân rốt cuộc đã làm sai điều gì, khiến cho huynh chán ghét Phiêu Linh như thế? Chẳng lẽ kiếp này Phiêu Linh thật sự không thể có được tình yêu của Lăng ca ca sao?
Tâm, rỉ máu, nhưng ngay cả khi máu có chảy, tình yêu nàng đối với hắn, há có thể dễ dàng buông tay…

Tốp ca múa lui vũ động, thúc đẩy không khí trên điện sôi trào, Minh Hoàng sẵn dịp thích thú, giương giọng ca ngợi với mọi người: “Hay! Hay lắm! Hôm nay trẫm thật sự rất vui.”
“Thánh thượng, thần nữ có một vật dâng lên, trợ hứng cho Thánh Thượng vui vẻ.” Phía dưới, truyền đến một giọng nữ thanh lệ, tất cả mọi người đang ra sức say mê, thì bị tiếng nói ấy đánh thức.
Là Lam Mộng Nghê! Lam Mộng Nghê hôm nay, mặc xiêm y phấn hồng, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ nhàng, dưới ánh sáng càng thêm động lòng người.
Nàng chậm rãi bước lên, trong tay thận trọng nâng một vật phẩm dùng khăn lụa màu đỏ bọc lại, “Thánh thượng, thần nữ có một vật trình lên.” Khẽ hạ thấp người, Lam Mộng Nghê mềm mại nói.
“Ồ? Là Mộng Nghê à! Có đồ vật gì, cứ việc trình lên.” Minh hoàng hôm nay tựa như rất hưng phấn, ông giơ bàn tay to lên, ý bảo công công bên cạnh tiếp đón.
“Nô tài tuân chỉ.” Hai gã công công tiếp ý chỉ, lập tức hành lễ, tiếp theo từ hai bên song song đi xuống, thật cẩn thận tiếp vật trong tay Lam Mộng Nghê.

“Hồi bẩm Thánh Thượng, vật phẩm này là hôm qua ở trên phố thần nữ vô tình nhìn trúng, cảm thấy ngụ ý rất tốt, cho nên liền dâng lên kính hiến.”
“Đường phố thì có thể cái gì tốt? Lại còn dám lấy kính hiến Hoàng thượng, Lam thần nữ, ngươi như vậy có phải là quá thất lễ rồi không?” Trên điện, Bình phi hơi nhíu mày nói.
“Bình phi nương nương nói phải, nhưng thần nữ cho rằng việc quốc gia phồn thịnh có mối liên hệ rất chặt chẽ đến bách tính, nếu muốn hiểu biết tình trạng thật sự của một quốc gia, trực tiếp nhất, cũng là biện pháp tốt nhất chính là quan sát thực tế ở dân gian. Hôm qua thần nữ ngẫu nhiên đi ngang qua một cửa hàng, thấy vật bên trong đều phản ánh tình trạng hiện nay của bách tính Thiên Dụ ta, vì chứng tỏ thực ý, cho nên thần nữ liền quyết định dâng lên.”
“Nói rất đúng! Mộng nghê thật thấu hiểu lòng trẫm.” Minh hoàng nghe vậy cười to, ông không nhìn Bình phi có chút lúng túng bên cạnh, mà cao giọng nói: “Mau vén khăn lụa lên, để trẫm nhìn xem.”
“Vâng.” Hai công công y lệnh, lập tức đứng thẳng người, một người kính cẩn đem một góc khăn vén lên, khăn đỏ chợt hé ra, mọi người liền thấy một vật dùng ngọc bích khắc hoa chạm ngọc ánh vào tầm mắt.
“Thánh thượng! Đây là một bộ cầu phúc đồ, tượng người lúc này đang hướng lên trời cầu nguyện, phù hộ vua ta thân thể khang kiện, phù hộ Thiên Dụ mưa thuận gió hoà, càng thêm phù hộ dân chúng an cư lạc nghiệp, không còn ngày ngày chịu nổi khổ sống lưu lạc của chiến tranh.”
Lam Mộng Nghê nói năng đầy khí phách, từng tiếng từng tiếng gõ mạnh vào lòng mỗi nam nhân Thiên Dụ, làm người thống trị quốc gia, lời nói Lam Mộng Nghê lúc này, không thể nghi ngờ làm cho bọn họ giác ngộ.
Chỉ thấy mọi người nghe vậy, tất cả đều phấn khởi, một lòng nhiệt huyết sục sôi, Thiên Dụ nhiều năm qua chịu đủ xâm hại của nước láng giềng Đông Thịnh, dân chúng trôi giạt khắp nơi không hề ít, lúc này ở đây hoan ca thì không biết có bao nhiêu người ở bên ngoài không nhà để về, đang trải qua gió lạnh mà đón tân niên, mà bọn họ lại…

Một lời bộc bạch, khiến Minh hoàng tăng thêm cảm khái, ông thu lại nụ cười, mặt tán thưởng nhìn mọi người nói: “Lam gia Mộng Nghê, tuệ chất lan tâm, trang trọng tao nhã, có thể so với điển phạm của bậc quốc mẫu, trẫm tuyên bố, sắc phong Lam gia Mộng Nghê là đương kim Thái Tử phi, vài ngày nữa thành hôn với Thái tử Tiêu Dục.”
“Chúng thần cung chúc Thánh Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, chúc mừng Thái Tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, chúc mừng Thái Tử phi điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”
Chúng thần tề hô, trong tiếng chúc mừng, Bình phi cắn răng oán hận trừng mắt, Lam Mộng Nghê thì đỏ mặt cúi đầu, chắc là còn chưa tiêu hóa kịp may mắn bất ngờ này.
Vẻ mặt Thái tử điện hạ vẫn đạm nhạt, hắn mỉm cười gật đầu nhìn chúng thần, nhưng chỉ ai hiểu rõ hắn mới biết được, ý cười của hắn chưa đạt đến đáy mắt, dưới nụ cười trước sau như một kia, cất giấu một trái tim mất mác, trái tim kia chỉ khi nhìn đến người ngọc đối diện mới rung động, thế nhưng phần rung động ấy, sau tối nay, sẽ phải vô lực mà thay đổi….
Tin vui liên hôn truyền ra, Nhâm Phiêu Linh theo phản xạ nhìn Lăng Triệt, liền thấy tay hắn bưng chén rượu không tự giác run lên, tiếp theo, hắn lại giống như không có việc gì, ưu nhã uống rượu ngon….
Lăng ca ca, lòng của huynh nhất định là đang rất đau….
Điên cuồng si mê, chuyên chú ngắm nhìn, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nhâm Phiêu Linh ngây ngốc đứng dậy, tiếp theo, nàng làm một hành động khiến mọi người kinh sợ: “Thánh Thượng, thần nữ Nhâm Phiêu Linh, hôm nay cũng muốn cầu tứ hôn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play