Nguyễn Vi mơ thấy mình hôn Thẩm Nhiên vào đêm sinh nhật thứ mười tám của anh.

Khi đó chỉ còn ba ngày nữa là anh sẽ bước vào kỳ thi đại học, không thích hợp để tổ chức ăn mừng hoành tráng nên anh đã bí mật gọi cô ra ngoài vào lúc 11 giờ đêm. Hai người ngồi trên sân thượng lớn của khu chung cư, lặng lẽ khui một chai bia.

Cô lo lắng hỏi: “Anh sắp thi rồi, uống rượu có sao không?”

Thẩm Nhiên nói: “Ba ngày nữa thì ngại gì, ngày mai anh lại phải đi học, còn em được nghỉ thêm một ngày cuối tuần, uống với anh một chút cũng chẳng sao đâu.”

Nguyễn Vi khịt mũi.

Anh hơn cô một tuổi, sống cạnh nhà cô, hai người họ lớn lên cùng nhau và quá hiểu nhau. Theo lời của cha mẹ hai bên thì bọn họ thân thiết như anh em ruột thịt.

Khui chai bia ra, anh uống một nửa, cô uống một nửa — trước nay cô chưa từng đụng đến rượu bởi vì Thẩm Nhiên kiến nghị cô nên thử tửu lượng với bia trước.

Kết quả tất nhiên là cô ngà ngà say, hai má nóng bừng, đầu óc choáng váng, bước đi như ở trên mây.

“Bây giờ là 12 giờ.” Anh vừa nói vừa lắc lắc chiếc cốc rỗng.

Nguyễn Vi che mặt, hơi mở mắt, lơ mơ nói: “Chúc mừng sinh nhật anh.”

Cô hơi loạng choạng, tay vịn vào lan can của ban công bên cạnh, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ.

Thẩm Nhiên dựa vào lan can nhìn cô, sau lưng có ánh sao mờ ảo: “Anh muốn quà sinh nhật.”

“Hở, quà sinh nhật…” Cô nghĩ ngợi một hồi: “Anh gọi điện cho em gấp quá, em quên mang ra… Để em quay lại lấy.”

“Đừng lấy.” Anh nắm lấy cổ tay cô, nói: “Bây giờ có cái này là tốt rồi.”

Nguyễn Vi: “Hả?”

Sau đó anh áp sát lại rồi hôn cô.



Nguyễn Vi tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại. Cô khẽ chạm vào môi mình, thấy nó hơi khô.

Các bạn cùng phòng đều đã đi học từ sáng sớm, còn cô không có tiết học buổi sáng nên ngủ nướng đến tận 9 giờ. Nhìn thời gian thì cũng đã đến lúc rời giường, vệ sinh cá nhân để lên lớp.

Cô khẽ thở dài, kéo chiếc chăn bông dày cộp ra khỏi người.

Sau khi đánh răng rửa mặt, cô đi ra ngoài mua đồ ăn sáng thì tình cờ gặp Thẩm Nhiên bước ra từ ký túc xá.

Anh vẫy tay với cô từ xa: “Nguyễn Vi!”

Nguyễn Vi vừa mơ xong nên lúc này nhìn thấy anh thì cũng có cảm giác hơi mất tự nhiên.

Thẩm Nhiên chạy đến bên cạnh cô, cầm lấy sữa đậu nành và bánh bao từ tay cô một cách vô cùng quen thuộc: “Cảm ơn! Anh gửi tiền cho em sau!”

Nguyễn Vi lẩm bẩm: “Lần nào cũng bóc lột em…”

“Làm sao? Nói cái gì đấy?” Thẩm Nhiên khoác vai cô, nở nụ cười: “Đây gọi là tận dụng tài nguyên một cách hợp lý, ai bảo em sống gần siêu thị? Hơn nữa, chẳng phải anh cho em mượn tất cả những ghi chép trên lớp của anh sao?”

Nguyễn Vi ủ rũ.

Thẩm Nhiên thấy tâm trạng của cô có vẻ không được tốt, nghiêng đầu nghiêm túc hỏi: “Hôm nay em không vui sao? Buổi tối ngủ không ngon giấc à?”

“Không phải.” Nguyễn Vi kéo quai cặp sách, quay đầu lại: “Vào lớp nhanh nào, đừng nhìn chằm chằm rồi trông coi em nữa.”

Lớp học này do các cố vấn của học viện bọn họ đứng lớp, thường được dùng để tổ chức các đại hội và hoạt động tập thể trong niên khóa.

Thẩm Nhiên ngồi ở dưới chơi game được một lúc, khi nhìn lên thì thấy các nhân viên tư vấn đang phát tờ giấy gì đó cho mọi người.

Anh ngoảnh sang hỏi Nguyễn Vi: “Để làm gì thế?”

“Chơi game.”

Thẩm Nhiên: “Hả?”

“King and Angel.” Nguyễn Vi giải thích cho anh hiểu: “Người cố vấn cho rằng đã gần hai tháng kể từ khi chúng ta nhập học nhưng giữa mọi người vẫn còn rất nhiều khoảng cách. Vì vậy, họ tổ chức trò chơi này để mọi người hâm nóng tình cảm của nhau. Mỗi người viết tên của mình vào một tờ giấy, cho vào hộp, lắc đều rồi rút ra. Anh bốc phải tên của ai thì anh sẽ là “Angel” của người đó và người đó sẽ là “King” của anh. Các thiên thần cần quan tâm và giúp đỡ nhà vua nhiều hơn, đồng thời tiến hành giao lưu với nhà vua. Sau khi thân thiết, anh có thể công khai danh tính của bản thân nhưng ngay từ đầu, để duy trì cảm giác bí ẩn, tốt nhất là anh đừng nên chủ động tiết lộ cho đức vua biết mình là ai. Và một điều chắc chắn đó chính là mọi người đều cùng đảm nhiệm vai trò “Angel” và “King”. Nói cách khác, khi anh quan tâm đến người khác, anh cũng sẽ được người khác quan tâm.”

Tờ giấy đã được phát đến Nguyễn Vi và Thẩm Nhiên.

Thẩm Nhiên đợi nhân viên tư vấn rời đi mới khẽ khịt mũi: “Vô vị, trò trẻ con.”

Nguyễn Vi vừa viết tên cô vừa nói: “Ừm, dù sao anh cũng đi học lại, không phải trẻ con nữa.”

Thẩm Nhiên vỗ nhẹ đầu cô: “Hết chuyện rồi hay sao mà cứ nói đến chuyện không nên nói thế.”

Nguyễn Vi mím môi cười.

Thẩm Nhiên không đạt được thành tích cao trong kỳ thi đại học nên không vào được trường tốt. Sau đó anh học lại một năm rồi thi vào cùng trường, cùng chuyên ngành với cô.

Dù vậy nhưng anh cũng không hề nặng nề chuyện mình học lại, vì vậy anh cũng không tức giận nếu bị người khác lôi ra trêu chọc, chưa kể người đó lại là Nguyễn Vi.

Đến giai đoạn rút ra, Thẩm Nhiên vẫn cứ cầm quả cầu giấy nhỏ, rề rà mãi vẫn không gỡ nó ra. Anh nhướng mày nói: “Chà, thực ra cũng hơi phấn khích.”

Nguyễn Vi liếc xéo anh. Không biết vừa rồi ai nói nó vô vị, là trò trẻ con nhỉ.

Cô mở quả cầu giấy trong tay.

Thẩm Nhiên thò đầu lại: “Vua của em là ai?”

Nguyễn Vi nhanh chóng che mắt anh lại: “Em sẽ không cho anh xem, đó là bí mật.”

“Hừ, keo kiệt.” Thẩm Nhiên quay đầu gỡ quả cầu giấy của mình ra, thấy cái tên trên đó thì nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Nguyễn Vi không khỏi nghi ngờ: “Anh bốc trúng tên ai vậy?”

“Không nói cho em biết. Đó là bí mật của anh.” Thẩm Nhiên lắc lắc ngón tay. Ba giây sau, anh nghiêng người lại gần cô, cười nhẹ: “Là một mỹ nữ.”

Nguyễn Vi bĩu môi: “Nông cạn.”

Nhưng trong lòng cô lại có chút chua xót.

Trong lớp có rất nhiều cô gái xinh đẹp, không biết là ai mà lại khiến Thẩm Nhiên vui như vậy?

Nhân viên tư vấn nói rằng “King and Angel” là một trò chơi dài hạn, mối quan hệ diễn ra như thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào thái độ của đôi bên.

Mọi người chưa chơi trò này bao giờ nhưng đều cảm thấy nó khá thú vị nên nhất thời nhao nhao mở acc phụ ra để kết bạn.

Buổi tối, lúc đang ngồi trong ký túc xá, Nguyễn Vi nhận được một lời mời kết bạn.

Lời mời chỉ có bốn chữ: “Xin chào đức vua.”

Có vẻ đây là acc phụ của một thiên thần.

Nguyễn Vi mỉm cười, nhấn đồng ý.

Angel: Chào buổi tối thưa đức vua.

Nguyễn Vi: Xin chào.

Angel: Gần đây đức vua có gặp rắc rối gì không? Thiên thần có thể giúp ngài giải quyết.

Nguyễn Vi: Tạm thời thì tôi chưa có.

Angel: Vậy nếu đức vua cần giúp đỡ gì thì hãy đến tìm tôi.

Nguyễn Vi: Được rồi, cảm ơn bạn.

Đây là đoạn cuối của cuộc trò chuyện đầu tiên giữa cô và thiên thần. Cũng khá là mới mẻ.

Nhưng mà… Cô nhìn mảnh giấy mình nhận được, thở dài.

Hai chữ “Thẩm Nhiên” rất lớn và cực kỳ bắt mắt nằm trên đó.

Nghiệt duyên, sao đến lượt cô lại bốc trúng anh chứ…

Nguyễn Vi cắn môi, đăng nhập acc phụ rồi gửi lời mời cho Thẩm Nhiên.

Thẩm Nhiên đã đồng ý.

Nguyễn Vi suy tư hồi lâu, cuối cùng cô gửi đến một đoạn tin nhắn vô cảm: Xin chào đức vua, tôi là thiên thần của ngài. Nếu sau này ngài cần bất kỳ sự giúp đỡ nào thì cứ vui lòng liên hệ với tôi.

Một lát sau, Thẩm Nhiên đáp lại: Cảm ơn.

Không còn câu nào nữa.

Nguyễn Vi thầm nghĩ, đây có lẽ là cặp “King and Angel” nhàm chán nhất. Nhưng cũng không sao, càng nói càng không ổn. Nếu Thẩm Nhiên mà nhận ra cô là “Angel” của anh thì e rằng anh sẽ bắt cô mang bữa sáng mỗi ngày.

Những gì cô muốn không chỉ là mang bữa sáng cho anh… Nhưng lời đến bên môi vẫn không thể thốt nên lời.

Trước khi đi ngủ, Thẩm Nhiên nhắn tin đến acc chính của cô: “Vi, lúc trước anh trúng xổ số, hôm nay họ giao phần thưởng đến rồi. Đó là hai tấm vé xem phim. Tối mai em có đi xem không?”

Nguyễn Vi nghĩ đến việc tối nay người bạn cùng phòng đi hẹn hò, cảm xúc trong lòng lẫn lộn. Cô nói: “Anh không định mời đức vua của mình ra ngoài xem sao? Không phải đó là một cô gái xinh đẹp à?”

Thẩm Nhiên đáp: “Anh không thể tiết lộ danh tính của mình sớm như vậy được. Xem xét đi, chúng ta cùng đi xem phim nhé?”

Nguyễn Vi cắn môi, từ từ nhấn phím: “Điều này ảnh hưởng đến vận đào hoa của anh.”

Thẩm Nhiên: “Không, anh không cần nó. Em có đi không? Đi đi, tối mai không có tiết.”

Nguyễn Vi buộc lòng phải thốt lên: “Ừ.”

Cô đặt điện thoại xuống, nằm trên giường thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

Cô và Thẩm Nhiên thân thiết đến mức hiểu rõ về nhau. Hai người duy trì mối quan hệ thân thiết nhiều năm như vậy rồi khiến cô không có can đảm để mở lời.

Đôi khi cô mong rằng giấc mơ ấy là thật.

Thật tiếc khi cô đi uống chút bia cùng anh vào ngày sinh nhật thứ mười tám nhưng lại không nhớ được gì. Ảo tưởng rốt cuộc cũng chỉ là ảo tưởng.

Tối hôm sau, Nguyễn Vi và Thẩm Nhiên cùng đến rạp chiếu phim.

Sau đó cô thấy chỗ ngồi trong rạp chiếu phim, lâm vào trầm mặc.

Một lúc lâu sau, Nguyễn Vi mới nói: “Ơ, sao lại là… chỗ ngồi tình nhân?”

Chỗ ngồi của các cặp đôi nằm ở hàng sau của rạp chiếu phim, là một dãy dài các ghế đôi. Giữa những chiếc ghế chuyên dụng được ngăn cách bằng một vách ngăn để đảm bảo không gian riêng tư cho các đôi tình nhân.

Thẩm Nhiên nhún vai: “Anh không biết, vé họ phát là như thế này.” Nói xong, anh nhìn xung quanh, “Thực ra anh đoán chỗ ngồi kiểu này không thoải mái bằng ghế đơn. Sau khi bộ phim bắt đầu, nếu ghế đơn còn trống thì chúng ta cứ ngồi vào đó.”

Trước nay Nguyễn Vi không thích làm mấy việc thừa thãi nên cô đâm theo lao luôn: “Thôi, ngồi đây cũng được.”

Thẩm Nhiên mỉm cười: “OK.”

Đây là một bộ phim bom tấn 3D. Trước giờ Nguyễn Vi vốn là người nhút nhát nên khi nhìn thấy mấy thứ kỳ quái lao thẳng đến trước mặt mình, cô không khỏi đưa tay ra che mặt, nghiêng đầu tránh né.

Ánh mắt của Thẩm Nhiên thoáng thấy hành động của cô, anh không khỏi tặc lưỡi.

Anh khoác vai Nguyễn Vi một cách tự nhiên, vòng tay qua cổ cô, dùng hai ngón tay vỗ vỗ cằm của cô: “Em sợ cái gì, anh còn ở đây mà.”

Nguyễn Vi đờ người.

“Chao ôi, ngần ấy năm trời mà em vẫn chẳng tiến bộ chút nào.” Thẩm Nhiên khẽ thở dài: “Phải giơ tay lên che mặt thì cũng quá chua xót rồi. Lần sau nếu nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng như vậy thì cứ nhìn thẳng vào mắt anh, anh bảo em quay đầu lại thì cứ quay đầu lại.”

Nguyễn Vi sửng sốt: “Tại sao em phải nhìn anh?”

Thẩm Nhiên mỉm cười: “Bởi vì anh đẹp trai.”

Nguyễn Vi: “……”

Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy những lời lông bông như thế song lần nào cũng có thể khiến tim cô đập dồn dập.

Nhưng đến khi cô nghĩ rằng đây có thể chỉ là một trò đùa với những người thân quen thì trái tim cô lại lặng im. Anh vốn là một chàng trai vô tư, hoàn toàn không biết những hành động và lời nói này có ý nghĩa như thế nào đối với cô.

Cô mím môi nhích người về phía trước một chút, cố gắng thoát khỏi cánh tay anh.

Thế nhưng vô ích.

Nguyễn Vi đan chặt cả hai tay vào nhau, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Em có cần phải bám vào anh không?”

“Anh có khó chịu không?”

“Hừm… Không, anh chỉ sợ các bắp thịt của em bị đau thôi.”

Thẩm Nhiên nhìn cô, đặt cánh tay xuống.



Bộ phim kết thúc vào lúc 10 giờ tối.

Trên đường trở về trường, Thẩm Nhiên nhìn xung quanh rồi đột nhiên nói: “Anh đến quầy hàng bên kia mua một túi hạt dẻ, không phải do anh thích quá đâu.”

Nguyễn Vi: “Em không ăn khuya như vậy.”

“Em không ăn thì anh ăn, với lại buổi tối người ta bày hàng ra bán cũng không dễ dàng gì.” Thẩm Nhiên nói: “Chờ anh ở đây, mua xong anh sẽ quay lại.”

Nguyễn Vi khoanh tay nhìn anh chạy đi.

Trong lúc cô đang lướt điện thoại, có một người không biết đã mon men đến gần từ khi nào: “Cô gái nhỏ, xin hỏi làm sao để đến tòa nhà Chấn Phong?”

Nguyễn Vi nhìn lên, thấy một người đàn ông đeo kính,mặc áo khoác đứng trước mặt cô, trông anh ta trên dưới 40 tuổi. Nguyễn Vi lùi lại một bước, chỉ tay về phía bên phải: “Đi dọc theo hướng này đến cùng rồi quẹo ở lối tiếp theo là được.”

“Cảm ơn.” Người đàn ông không có ý định rời đi, “Muộn như vậy rồi sao em còn đứng đây một mình?”

Nguyễn Vi cau mày, lùi thêm một bước nữa.

Dù đã hơn mười giờ nhưng đây không phải là nơi vắng vẻ, vẫn có vài ba người đi bộ qua lại trên đường. Tại sao gã đàn ông này lại to gan đến vậy…

“Chi bằng để anh mời em một tách cà phê?” Người đàn ông vươn tay ra kéo cô.

Nguyễn Vi quay đầu bỏ chạy.

“Này, cô bé! Cô bé!”

“Thẩm Nhiên!” Nguyễn Vi hét ầm lên, lao về phía người đang bước tới.

Thẩm Nhiên một tay cầm túi hạt dẻ, một tay ôm eo cô: “Sao vậy?” Anh vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người đàn ông cách đó mười mét đã dừng lại, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.

Nguyễn Vi run rẩy túm lấy quần áo của anh, nói: “Người đó…”

Thẩm Nhiên ôm đầu cô áp vào ngực mình, sau đó khẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người đàn ông kia: “Có chuyện gì sao?”

Nguyễn Vi chui đầu vào ngực anh, mơ hồ cảm nhận được nhịp tim đang đập dữ dội dưới lớp vải.

Người đàn ông ho khan rồi quay người bỏ chạy thật nhanh.

Thẩm Nhiên hít một hơi thật sâu, vỗ nhẹ lên đầu Nguyễn Vi: “Không sao rồi.”

Nguyễn Vi rời khỏi vòng tay anh, nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ, thuật lại: “Em đang đứng ở đó thì bỗng dưng anh ta tới hỏi đường, hỏi xong rồi mà vẫn không chịu rời đi…”

“Ừm, anh hiểu rồi.” Thẩm Nhiên đưa tay xoa xoa tóc cô: “Sau này anh sẽ không để em phải chờ một mình nữa.”

Lỗ tai Nguyễn Vi dần dần nóng ran, cô cúi đầu cắn chặt môi dưới, không biết nên nói cái gì.

Thẩm Nhiên nói: “Đi nào.”

Nguyễn Vi đáp lời rồi đi theo anh.



Thẩm Nhiên bảo: “Mở miệng ra.”

Nguyễn Vi đang mất tập trung nên khi nghe thấy câu này, cô vô thức mở miệng.

Sau đó có một hạt dẻ tròn xoe đã bóc vỏ được nhét vào.

Nguyễn Vi thốt lên một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhiên.

Thẩm Nhiên cười to, chọt chọt vào bên má đang phồng lên: “Ăn đi, có một cái thôi, sẽ không béo lên đâu.”

Nguyễn Vi cụp mắt xuống, từ từ nhai.

Thẩm Nhiên vừa đi vừa bóc vỏ, sau khi bóc xong thì ném hạt dẻ vào miệng, ậm ờ nói: “Này Nguyễn Vi, lần này anh giúp em, em có nên nói gì đó với anh không?”

Nguyễn Vi sửng sốt, nhớ ra bản thân chưa nói lời cảm ơn.

“Cảm ơn anh.”

“Một lời cảm ơn thì quá không chân thành, em không thể nói gì khác à?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô.

Nguyễn Vi căng thẳng một hồi: “Em… Em…”

Thẩm Nhiên: “Thế nào, anh tốt như vậy mà, em có nên cân nhắc đến việc lấy thân báo đáp không?”

Nguyễn Vi mở to mắt một cách kinh ngạc, tai ù ù.

Anh có ý gì? Có phải anh đang trêu chọc cô hay là…

Cô nắm chặt quai túi xách, bối rối đến mức không biết phải sắp xếp ngôn ngữ như thế nào. Trong hơn mười giây, bầu không khí xung quanh hai người đều ngưng trệ.

“Nhìn xem em sợ đến mức nào kìa, cũng đâu phải khiến em táng gia bại sản. Em không biết đùa giỡn gì cả.” Thẩm Nhiên cười nhẹ, bỏ qua chủ đề này.

Không hiểu tại sao mà Nguyễn Vi lại cảm thấy hơi thất vọng.

Nhưng cô vẫn giữ im lặng.

Cô luôn là một người rụt rè như vậy. Đây là một cơ hội tốt để bày tỏ lòng mình nhưng chính cô đã vuột mất nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play