1.

Nếu được quay trở lại 10 năm trước, bạn sẽ làm gì?

Khi bị hỏi vấn đề này, Thẩm Tiểu Đình đã 27 tuổi.

Sau khi tốt nghiệp một trường danh tiếng, cô được công ty chiêu mộ về dưới trướng. Ngày hôm nay lông cánh đầy đủ, trở thành một nữ cường nhân thường xuyên xuất hiện trên tivi, có tiền có sắc, có tài có thủ đoạn, là người thành công trong cuộc sống.

Nhưng khi nghe thấy câu hỏi này, vẻ ngoài nữ cường nhân của cô chợt tan vỡ, rồi không hiểu sao lại nở nụ cười khổ.

Cô nâng tay vuốt khẽ lên vết sẹo bỏng sau tai mình, nhìn nhà thôi miên trước mặt, nói: “Nếu như được quay trở lại 10 năm trước, tôi sẽ tặng cho bản thân mình khi đó một bạt tai, mắng mình, tại sao lại hèn nhát như vậy?”

Nhà thôi miên nhướn mày cười một tiếng, hỏi ngược lại: “Xem ra thời học sinh của Thẩm tiểu thư cũng không tốt lắm nhỉ?”

Thẩm Tiểu Đình không phủ nhận mà chỉ cười cười, suy nghĩ trôi dạt từ lời của nhà thôi miên trở về ngôi trường nơi mình đã ngây ngốc, về con người khi đó, câu chuyện khi đó, các sự kiện đã từng phát sinh… Đột nhiên, trong đầu cô thoáng hiện lên một bóng người.

“Không.” Cô nói: “Vẫn còn khá tốt.”

Nhà thôi miên tỏ vẻ hiểu rõ, hạ thấp ghế dựa lưng của Thẩm Tiểu Đình, để cô nằm xuống bằng tư thế thích hợp nhất.

Thẩm Tiểu Đình đã mất ngủ trong thời gian rất dài, nghỉ ngơi không đầy đủ cộng thêm áp lực công việc, rốt cuộc thân thể cô không chịu nổi nữa, bị ngất xỉu trong một cuộc hội nghị rồi được đưa vào phòng cấp cứu. Sau khi xuất viện, qua sự giới thiệu của bạn bè, cô đã tìm được nhà thôi miên này.

Cô nằm trên ghế, ánh mắt dần trở nên mờ ảo, quanh chóp mũi là mùi hương trầm dễ chịu. Cũng không biết có phải hương trầm có tác dụng trong việc thôi miên hay không, Thẩm Tiểu Đình vẫn luôn bị chứng mất ngủ hành hạ lại cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng.

Dường như nhà thôi miên nói gì đó bên tai cô, nhưng cơn buồn ngủ của cô quá mạnh nên chỉ có thể mơ màng nghe được mấy lời đứt quãng.

Cái gì mà để cô chọn lại một lần nữa.

Đúng là không giải thích nổi.

***

Thẩm Tiểu Đình đang ngủ say, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng cửa kính bị người ta đẩy ra, một luồng hơi nóng phả đến, cứ thế tiếp xúc với làn da của cô.

Thẩm Tiểu Đình không vui nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ nhà thôi miên lại tắt điều hoà đi.

Cô còn chưa kịp nghĩ xong thì bên tai truyền đến tiếng ríu rít nho nhỏ, cực kỳ giống tiếng ồn ào của bạn bè thời đi học.

Tại sao lại có âm thanh này?

Cuối cùng Thẩm Tiểu Đình cũng nhận thấy điều khác thường, cô hơi dừng lại, giật mình choàng tỉnh. Vừa ngẩng đầu liền bị ánh sáng chiếu tới làm tầm mắt cô hơi mơ hồ, một lát sau, khi tầm nhìn khôi phục, hình ảnh trước mắt cô không còn là phòng làm việc trắng lạnh của nhà thôi miên nữa, mà là những màu sắc hỗn loạn.

Tấm bảng đen được viết đầy công thức toán học bằng đủ loại phấn, bức tường trắng bị bạn học nghịch ngợm đạp mấy dấu chân lên, còn có từng chồng sách thật cao đặt trên bàn… đây là, là lớp học thời cấp ba.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Thẩm Tiểu Đình khiếp sợ, trong lòng nảy sinh nỗi nghi ngờ, chẳng lẽ đây là giấc mộng xuất hiện sau khi cô bị thôi miên?

“Tiểu Đình?” Nữ sinh bên cạnh lên tiếng, đưa tay huơ huơ trước mặt Thẩm Tiểu Đình, giọng nói tràn đầy lo âu: “Cậu không thoải mái à?”

Thẩm Tiểu Đình ngây ngốc quay đầu, khi đối diện với thiếu nữ trước mặt, cô nhất thời hoảng hốt. Gương mặt này, rất là quen thuộc, nhưng lại có chút xa lạ.

“Lý Tinh Tinh.” Thẩm Tiểu Đình nâng ngón trỏ, chần chừ chọc chọc vào gò má đầy đặn của Lý Tinh Tinh, ừ, mềm mại, ấm áp, cảm xúc thật quen thuộc sau 10 năm.

Hình như bên cạnh mỗi cô gái đều có một người bạn hơi mập, bọn họ mềm mại, hiền lành, chậm chạp, trong túi đều là đồ ăn ngon… mà cô bạn hơi mập bên cạnh Thẩm Tiểu Đình, chính là Lý Tinh Tinh.

Giấc mộng này cũng quá giống thật đi.

Thẩm Tiểu Đình còn đang cảm thán thì đột nhiên cửa sau lớp học bị người ngoài đá văng, hai, ba nữ sinh trang điểm xinh đẹp xuất hiện.

Sự xuất hiện của bọn họ đã thành công khiến lớp học ồn ào trở nên yên tĩnh, bọn họ nhìn quanh lớp một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Tiểu Đình.

“Mày, đi ra đây.”

Một nữ sinh trong đó ngoắc ngón tay với cô.

Mọi người còn lại đều câm như hến, nhưng từ khi nhìn thấy bọn họ, Thẩm Tiểu Đình liền cứng đờ tại chỗ, ngón tay không tự chủ được mà dùng sức bấm mạnh vào lòng bàn tay.

Tại sao, tại sao ngay cả trong mơ, cũng phải gặp những con người đáng sợ này?

2.

Trên đường đi theo bọn họ đến nhà vệ sinh, Thẩm Tiểu Đình còn tự nhủ: Dù sao đây cũng chỉ là mơ, mình lấy gạch đập vào gáy bọn họ chắc là không phạm pháp đâu nhỉ?

Đang miên man suy nghĩ, hai nữ sinh đi trước mặt cô bỗng dừng bước, Thẩm Tiểu Đình không phản ứng kịp, suýt chút nữa đã đâm phải bọn họ.

Cô thu hồi dòng suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn qua hai nữ sinh kia, vừa trông thấy người đứng chắn trước mặt bọn họ, ánh mắt cô liền khẽ động.

Cậu thiếu niên đang khoanh tay đứng dựa vào cửa nhà vệ sinh có gương mặt thanh tú, nhưng trên người lại có một cỗ lệ khí bao quanh. Áo khoác đồng phục buộc ở bên hông, tầm mắt cậu quét một lượt qua mấy người các cô, rồi dừng lại trên người nữ sinh cầm đầu.

“Các cậu lại muốn làm gì?”

Nữ sinh dẫn đầu kia có vẻ kiêng kỵ cậu thiếu niên, nhưng cũng biết rõ cậu sẽ không quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn của nữ sinh, bèn nói: “Không làm gì cả, nói vài câu chuyện của con gái thôi.”

Cậu thiếu niên nghiêng đầu nhìn Thẩm Tiểu Đình đi sau bọn họ, vẻ mặt không thay đổi, nói, “Lần trước các cậu đưa cô ấy đến nhà vệ sinh ‘nói chuyện’, tiếng động hơi bị lớn quá thì phải. Tôi muốn yên tĩnh một lát, tốt nhất các cậu đừng nói chuyện nữa.”

Người thông minh đều hiểu ‘nói chuyện’ ở đây có nghĩa là gì, nghe cậu thiếu niên nói vậy, tuy vẫn hơi bất mãn nhưng đám nữ sinh cũng đành bỏ qua.

Lúc xoay người bỏ đi, mỗi người trong bọn họ đều cố tình huých một cái vào người Thẩm Tiểu Đình.

Thẩm Tiểu Đình rất bất đắc dĩ, cảm thấy đối với một người 27 tuổi như cô thì cách chèn ép người của bọn họ thật quá ngây thơ.

Sau khi những nữ sinh kia bỏ đi, cậu thiếu niên cũng chuẩn bị rời khỏi, nhưng lại phát hiện ánh mắt của Thẩm Tiểu Đình cứ dán chặt lên người mình. Cậu mất tự nhiên kéo áo khoác đồng phục bên hông, hung dữ nhìn cô: “Nhìn cái gì, còn nhìn nữa cẩn thận tôi đánh cậu đó!”

Nói xong cậu muốn đi, ai ngờ Thẩm Tiểu Đình lại không hề sợ hãi trước sự uy hiếp của cậu, không những thế còn đưa tay kéo cậu, bàn tay còn lại ấn một bên bả vai cậu, cứ thế đẩy cậu lên tường.

Cậu thiếu niên không ngờ một Thẩm Tiểu Đình luôn nhút nhát lại làm ra hành động này với mình, kinh ngạc đến mức quên cả phản ứng, cứ như vậy liền để Thẩm Tiểu Đình thấp hơn mình nửa cái đầu ép sát vào tường.

Thẩm Tiểu Đình ngước mắt nhìn gương mặt thiếu niên ở gần trong gang tấc, ánh mắt thẳng thắn như một bàn tay vô hình, đi từ mắt vào miệng, tìm kiếm vào tận bên trong, cho đến khi dò được linh hồn nằm sâu trong thân thể cậu.

“Thẩm Tiểu Đình, cậu…” Thiếu niên bị ánh mắt nóng bỏng của cô làm cho kinh động, chợt nhớ ra cần phản kháng, nhưng lại bị cô cắt đứt.

“Hà Lâm.” Cô nói, lộ ra ý cười, đồng thời nước mắt cũng rơi xuống: “Đã lâu không gặp.”

***

Phải mất nguyên một ngày, Thẩm Tiểu Đình mới tiếp nhận được sự thật rằng hiện tại mình không ở trong mơ, mà đã thật sự quay trở lại 10 năm trước.

Cô mang theo trí óc của năm 27 tuổi, quay trở lại thân thể tuổi 17.

Lý Tinh Tinh hơi mập đáng yêu ngồi cùng bàn, chị đại Mạc Dung Băng luôn lấy việc bắt nạt cô làm thú vui, thầy giáo chỉ hận rèn sắt không thành thép, mắng cô là đầu heo mỗi khi cô làm sai bài tập, còn nữa, còn có Hà Lâm, cậu thiếu niên xuất hiện khi nhà thôi miên nói thời học sinh của cô không tốt, là người cô dùng để phản bác lại lời nói của nhà thôi miên. Tất cả đều xuất hiện trước mặt cô.

Mà những chi tiết nho nhỏ của thời cấp ba thi thoảng cô vẫn nhớ tới, những vui vẻ khổ sở oan ức cảm động, cả việc muốn nhớ lẫn việc không muốn nhớ, lại một lần nữa diễn ra trên người cô.

Những việc này chân thật đến nỗi, thậm chí còn làm cô cảm thấy, không phải cuộc sống 10 năm tới của mình chỉ là giấc mơ khi cô nằm ngủ trong giờ học đấy chứ? Sau khi tỉnh lại, cô sẽ bóp bóp cái má phúng phính của Lý Tinh Tinh và nói: “Tiểu Tinh Tinh, mình đã mơ một giấc mơ rất dài, nằm mơ thấy 10 năm sau mình có một công việc rất tốt, cậu cũng trở thành chủ của một kênh ăn uống, mỗi ngày chỉ cần ngồi ăn trước máy quay là có thể kiếm ra tiền, cậu thành công theo đuổi được nam thần của cậu, còn mang thai một em bé…”

Cô sẵn sàng chấp nhận, sẵn sàng tin rằng có vài chuyện chỉ là mơ.

3.

Cuối tuần, Hà Lâm đến quán điện tử chơi game với bạn.

Do nhìn vào giao diện máy tính trong thời gian dài làm mắt không thoải mái, cậu bèn cứ thế đeo tai nghe ngửa đầu ra ghế nhắm mắt dưỡng thần, khi nhận thấy có người ngồi xuống bên cạnh, cậu cho rằng là bạn mình, liền không buồn nghĩ ngợi mà mở miệng: “Lấy cho tao chai coca, ông đây khát muốn chết rồi.”

Người bên cạnh không lên tiếng, Hà Lâm chỉ nghe thấy tiếng người nọ đứng dậy, không lâu sau, tiếng bước chân kia quay trở lại, một lon coca mát lạnh kề sát má cậu làm cậu tỉnh táo không ít.

Cậu cầm lấy lon coca, mò mẫm giật nắp rồi đưa coca đến miệng uống một hớp, từ đầu đến cuối mí mắt không hề mở ra lấy một lần.

Khi dòng nước mát lạnh đầy kích thích của coca được rót vào cổ họng, người bên cạnh bỗng mở miệng: “Chỉ uống mỗi coca có làm dạ dày khó chịu không? Hay để mình mua thêm cho cậu thùng mỳ gói nhé?”

Trong quán điện tử chợt xuất hiện giọng của Thẩm Tiểu Đình làm Hà Lâm hoảng sợ giật nảy mình, cậu vội mở mắt ra, vừa thấy Thẩm Tiểu Đình ngồi ngay bên cạnh thì hốt hoảng muốn nói gì đó, nhưng lại bị coca làm sặc, mặt mũi cậu đỏ bừng không nói thành lời, nước mắt cũng trào ra.

Dáng vẻ đáng thương này của cậu làm cô gái 27 tuổi Thẩm Tiểu Đình rất là đau lòng.

Thẩm Tiểu Đình vỗ vỗ lưng cho cậu: “Bình tĩnh nào, đừng để mình bị sặc chết chứ.”

Rốt cuộc Hà Lâm cũng bình tĩnh lại, cậu tránh khỏi tiếp xúc thân thể với Thẩm Tiểu Đình, kinh ngạc nói: “Sao cậu lại ở đây?!”

Thẩm Tiểu Tình thẳng thắn: “Đến tìm cậu đó.”

Hà Lâm: “…”

Đừng nói là Hà Lâm, ngay cả những người khác khi nhìn thấy Thẩm Tiểu Đình xuất hiện ở nơi này, tất cả đều kinh ngạc —— nữ sinh ngoan ngoãn ngày thường đi ngang qua bọn họ còn không dám ngẩng đầu lên, tránh đám “học sinh hư” côn đồ bọn họ như tránh tà, sao tự nhiên hôm nay lại đổi tính, chạy đến quán điện tử tìm bọn họ?

Giao diện trò chơi của Hà Lâm còn đang mở, nhưng lực chú ý của cậu đã hoàn toàn bị Thẩm Tiểu Đình hấp dẫn.

Thẩm Tiểu Đình tao nhã bắt chéo chân, một tay chống đầu, cố gắng coi chỗ ngồi ở quán điện tử là phòng làm việc của mình, nhưng phòng làm việc của cô cũng không có mùi khó ngửi như vậy. Bầu không khí trong quán điện tử hoà trộn giữa mùi thuốc lá và các loại mùi là lạ khác, cô cảm thấy mình như một món ăn bị ngâm trong lọ giấm, đợi ướp để làm dưa.

Hà Lâm dè dặt liếc Thẩm Tiểu Đình, từ tướng mạo đến cách ăn mặc, đúng là nữ sinh ngoan ngoãn Thẩm Tiểu Đình mà cậu vẫn quen thuộc, nhưng hành động cử chỉ lại khác một trời một vực so với Thẩm Tiểu Đình của ngày thường.

Cậu hơi do dự, tháo tai nghe xuống dò hỏi cô: “Thật ra cậu là chị gái sinh đôi của Thẩm Tiểu Đình đúng không, hơn nữa còn là kiểu bị tách ra từ nhỏ, sau đó tính cách cũng khác xa ấy.”

Thẩm Tiểu Đình bị mùi ở quán điện tử xộc đến không chịu nổi, nhưng nghe vậy thì ngước mắt nhìn Hà Lâm, cười nói: “Nếu cậu đem trí tưởng tượng này của mình dùng vào môn Văn, có khi lần thi tới điểm Văn của cậu lại vừa đủ qua môn đấy.”

Nhắc tới tám trăm chữ môn Văn là Hà Lâm liền nhức đầu, cẩn thận ngẫm nghĩ, loại tình huống này cũng chỉ gặp trên ti vi, Thẩm Tiểu Đình bỗng trở nên to gan, xem ra là bị cái gì kích thích rồi.

To gan một chút cũng tốt, thế thì không lo bị mấy nữ sinh kia bắt nạt nữa.

Nghĩ đến đây, Hà Lâm liền thu lại tâm tư, tập trung vào chơi game.

Cậu ở trong quán điện tử khá lâu, ăn mỳ gói quả thực không ổn, nên kết thúc game PK liền ra ngoài.

Thẩm Tiểu Đình vẫn một mực đi theo bọn họ, tuy cô không tạo ra chút uy hiếp nào với đám nam sinh cao lớn như bọn họ, nhưng cứ có người theo sát như âm hồn không tan, thật sự rất là khó chịu.

Cuối cùng, Hà Lâm không nhịn được nữa, cậu dừng bước quay đầu lại, nâng tay giữ đầu Thẩm Tiểu Đình vẫn luôn bám sát sau lưng mình, nói: “Cậu cứ đi theo tôi làm gì, có biết tôi định đi đâu không?”

“Biết.” Thẩm Tiểu Đình hất tay Hà Lâm xuống, nhìn thẳng vào cậu: “Tối nay là sinh nhật bạn cậu, mình đoán bọn cậu ăn xong sẽ đi tìm cậu ta luôn.”

Hà Lâm kinh ngạc: “Cậu còn có tin tình báo cơ à? Nói mau, có phải cố tình theo dõi tôi không?”

“Mình không theo dõi cậu.” Thẩm Tiểu Đình nói: “Mình tới là để ngăn cản cậu.”

Thẩm Tiểu Đình có thói quen viết nhật ký, đối với Hà Lâm, cô còn nhớ rõ vài chuyện lớn xảy ra trên người cậu.

Nếu dựa vào tuyến thời gian trước đây, tối nay là sinh nhật bạn của Hà Lâm, cậu sẽ tham dự, nhưng trong bữa tiệc sinh nhật, có một nữ sinh cùng khoá sẽ nhắc tới chuyện liên quan đến cô.

Thẳng tính như Hà Lâm, một Bạch Dương làm việc không thèm dùng não đã trực tiếp chặn cửa khi nữ sinh kia đi vệ sinh, uy hiếp cô ta rằng nếu sau này còn nghe thấy cô ta mắng Thẩm Tiểu Đình thì sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Nhưng cô ta nào phải người ăn chay, cô ta gọi điện thoại cho bạn trai, để bạn trai dẫn người đến chặn đánh cậu.

Lúc đánh nhau Hà Lâm vốn không bị thương, nhưng càng lúc đối phương kéo đến càng đông, cậu chỉ có thể chuồn là thượng sách, kết quả khi trèo tường không cẩn thận lại bị ngã xuống, làm chân bị gãy xương.

Ngày đó Thẩm Tiểu Đình không hề biết những việc này, cô chỉ thở phào nhẹ nhõm vì trong lớp thiếu đi một tên côn đồ, mãi về sau mới được nghe bạn của Hà Lâm kể lại, nhưng cũng đã không cách nào bù đắp nữa rồi.

Cho nên, Thẩm Tiểu Đình được cho thêm một cơ hội, cô sẽ trực tiếp ngăn không để Hà Lâm đi tham gia buổi sinh nhật kia.

4.

Mặc dù Hà Lâm còn nghi vấn trước cách làm của Thẩm Tiểu Đình, nhưng cô quyết tâm muốn ngăn cản cậu, thừa dịp mấy người đi trước không chú ý, cô kéo tay cậu chạy sang một hướng khác.

Hà Lâm bị Thẩm Tiểu Đình kéo đi mấy bước, ngay sau đó liền điều chỉnh bước chân, cùng chạy với cô.

Thẩm Tiểu Đình dám kéo Hà Lâm chạy bởi vì cô đã sớm biết, Hà Lâm sẽ chịu đi theo mình. Suy đoán dựa theo tuyến thời gian lúc trước thì hiện tại, cậu đã thích cô rồi.

Thời tiết nóng bức, Thẩm Tiểu Đình không chạy nhanh lắm, nhưng vẫn ra không ít mồ hôi, bàn tay nắm lấy tay Hà Lâm dinh dính, cho nên khi chạy đến cửa quán KFC, cô liền buông tay cậu ra, móc khăn giấy trong túi ra lau mồ hôi trên trán cùng lòng bàn tay.

Mới vừa rồi Hà Lâm vẫn còn cảm nhận được bàn tay thiếu nữ mềm như bông bị mình nắm lấy, giờ đột nhiên bị bỏ rơi, đáy mắt cậu có chút buồn bã mất mát.

Cũng may Thẩm Tiểu Đình lau mồ hôi xong vẫn còn nhớ đưa cho Hà Lâm một tờ khăn giấy, nhờ vậy cậu mới cảm thấy mình chưa hoàn toàn bị vứt bỏ.

Nhật ký năm 17 tuổi của Thẩm Tiểu Đình có đề cập tới chuyện cô muốn đến KFC ăn kem tình nhân với người con trai mình thích, nhưng khi đó cô bị nước lũ trong trường học đánh đến mức tự bản thân mình còn lo không xong, gắng sống sót được đã là cả một vấn đề, nào còn sức để thoả mãn mong ước thiếu nữ của mình.

Chuyện mà Thẩm Tiểu Đình năm 17 tuổi không thể thực hiện, vậy thì hãy để Thẩm Tiểu Đình của tuổi 27 thay cô hoàn thành.

Thẩm Tiểu Đình ngẩng đầu nhìn biển hiệu KFC, thực khách đẩy cửa ra, mùi gà rán theo hơi lạnh của điều hoà nhiệt độ hoà vào bầu không khí nóng bức, cô khẽ cau mày: Tại sao năm 17 tuổi cô lại tràn đầy mong ước với thứ này nhỉ?

Cô lắc lắc đầu, cố gắng thuyết phục rằng hiện giờ mình mới 17 tuổi, có vài điều không hiểu nổi cũng là chuyện bình thường.

Cô quay lại nhìn Hà Lâm phía sau: “Đi, chị mang chú đi ăn kem.”

Khoé miệng Hà Lâm giật giật: “Cậu định chiếm lợi của ai đấy, tôi còn lớn hơn cậu mấy tháng đó.”

Đối với Thẩm Tiểu Đình 17 tuổi, Hà Lâm là một người có khí thế đặc biệt mạnh mẽ, tựa như chỉ cần liếc nhìn cậu nhiều hơn một chút là sẽ rước hoạ vào thân. Nhưng đối với Thẩm Tiểu Đình 27 tuổi thì, Hà Lâm vẫn chỉ là một cậu nhóc mà thôi. Cô lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, nhìn người vô số, còn sợ không trị được cậu nhóc này sao?

Bất kể Hà Lâm nói thế nào thì Thẩm Tiểu Đình vẫn xách cổ kéo cậu vào, đi đến trước quầy gọi món, đến mắt cũng không chớp mà vung tay: “Cho tôi một phần tình nhân.”

Nghe được hai chữ “Tình nhân” này, mắt Hà Lâm mở to, nhìn cô chẳng khác nào vừa nhìn thấy quỷ.

Gọi đồ xong, Thẩm Tiểu Đình nhận số thứ tự rồi lại kéo Hà Lâm tìm chỗ ngồi xuống. Vừa ngồi cô liền bắt chéo chân theo thói quen, lưng hơi dựa ra sau, dáng ngồi nghiêm chỉnh như một bà chủ lớn.

Đây là phong thái thường ngày của cô ở tuổi 27, mặc bộ đồ công sở già giặn, chân đi giày cao gót, giết người không dao trong hội nghị, vừa tao nhã vừa tri thức. Nhưng khi Thẩm Tiểu Đình 17 tuổi làm ra hành động này, lập tức trông có vẻ hơi lưu manh.

Ý thức được điều này, cô vội vàng bỏ chân xuống.

“Thẩm Tiểu Đình.” Hà Lâm vẫn luôn chú ý đến cô bỗng mở miệng: “Gần đây cậu có gì đó không đúng lắm.”

Bắt đầu từ mấy ngày trước, đột nhiên đẩy cậu vào tường khi đứng trước cửa phòng vệ sinh, Thẩm Tiểu Đình đã không còn giống bình thường nữa.

Trước đây dáng vẻ của cô đều là bảo sao làm vậy, nhìn thấy cậu từ xa đã né tránh theo bản năng, chỉ khi nào nộp bài tập cậu mới có cơ hội đến gần cô.

Nhưng lúc này, Thẩm Tiểu Đình lại tự mình đưa đến cửa, Hà Lâm chưa kịp mừng rỡ thì đã cảm thấy không đúng lắm.

Cô ấy là Thẩm Tiểu Đình, nhưng lại giống không với Thẩm Tiểu Đình mà cậu từng quen thuộc.

Dĩ nhiên Thẩm Tiểu Đình biết tại sao Hà Lâm nói không đúng, cô không hiểu tại sao mình lại được quay trở về 10 năm trước, nhưng giống như nhà thôi miên kia đã nói, nếu cho cô thêm một cơ hội, nhất định cô sẽ không mềm yếu nữa. Thế nên, khi ở trước mặt Hà Lâm, cô không muốn giả bộ bắt chước tính cách trước kia.

Cô nhìn thẳng vào cậu, “Không phải là không đúng, chẳng qua chợt tỉnh ngộ, cảm thấy mình không thể chịu uất ức như trước nữa, bởi nếu mình có thể tự bảo vệ bản thân thì chẳng phải cậu sẽ bớt chọc phải phiền toái sao?”

Hà Lâm hơi ngừng lại, hoá ra Thẩm Tiểu Đình đều biết cả.

Trước đó do tranh chức lớp trưởng mà nữ sinh trong lớp đều nhằm vào Thẩm Tiểu Đình, tuy cách bọn họ trả thù cô chỉ là vứt vở bài tập, trộm đồ của người khác nhét vào cặp cô để cô bị hiểu lầm, là những hành động khá ngây thơ, nhưng lại gây ảnh hưởng lớn đến cô.

Hà Lâm vốn sĩ diện, không có lý do gì để ra mặt giúp cô cả, nên cậu chỉ có thể âm thầm tìm lại vở bài tập bị vứt của cô, hoặc vào phòng giám sát lấy video trong camera an ninh ra cho mọi người biết ai mới là kẻ trộm.

Nhưng không phải lúc nào cậu cũng có thể chu toàn được mọi mặt, đôi khi bọn họ sẽ gọi Thẩm Tiểu Đình vào nhà vệ sinh để đánh, cậu liền không quản được.

Cậu vẫn luôn âm thầm làm những việc này, đến cả bạn bè quanh cậu cũng không biết… vậy mà tại sao Thẩm Tiểu Đình lại biết?

Hay là, vì biết được những việc này nên cô ấy mới thay đổi thái độ với cậu?

5.

Dù Hà Lâm kinh ngạc trước sự chuyển biến tính cách quá lớn của Thẩm Tiểu Đình, nhưng tóm lại lợi nhiều hơn hại nên cứ thế hớn hở đón nhận sự chủ động của cô.

Thẩm Tiểu Đình hơi mất tự nhiên khi giả vờ làm người trẻ tuổi, nhưng cũng may hồi đó vòng xã giao của cô không rộng, ngoại trừ Lý Tinh Tinh và Hà Lâm tương đối khó ứng phó ra, căn bản người khác đều không hề phát hiện ra sự thay đổi của cô.

Thành tích của cô luôn rất tốt, tuy bị bắt nạt học đường nhưng về sau vẫn tự mình thi đậu trường danh tiếng.

Trong giờ học, Thẩm Tiểu Đình một tay chống cằm, gắng hết sức lắng nghe những bài tập với cách giải nghìn bài như một của giáo viên. Buổi chiều mùa hè thật khó chịu, cô không nhịn được mà ngáp một cái.

Vất vả lắm mới chịu đựng được đến giờ nghỉ, cô ra hành lang hóng mát thì nghe thấy tiếng huyên náo truyền đến từ đầu hành lang bên kia.

Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy một thiếu niên anh tuấn mặc sợ mi trắng quần xanh đang cầm tập tài liệu đi về phía mình.

Vào giây phút nhìn thấy cậu ta, mắt Thẩm Tiểu Đình bỗng trừng lớn, theo bản năng nâng tay lên định sờ vào vết bỏng sau tai mình, nhưng ngón tay lại chạm vào làn da mịn màng, khi ấy cô mới chợt nhớ, hiện tại, cô còn chưa có vết sẹo này.

Lý Tinh Kiệt đi đến trước mặt cô, nhìn thấy bộ dạng sững sờ của cô thì cười huơ huơ tay: “Trưa ngủ không ngon nên buổi chiều uể oải hả? Mình mời cậu uống coca lấy lại tinh thần nhé.”

“Ơ? À.” Thẩm Tiểu Đình sững sờ hồi lâu mới ngây ngốc đáp, cô đi theo Lý Tinh Kiệt xuống lầu, tiết sau là tiết tự học, cộng với việc sắp tới cô có tham dự một cuộc thi nên thầy giáo cũng để mặc cô tự do hoạt động.

Đi đến khu đất trống dưới tầng một, đột nhiên cô nghĩ tới gì đó mà quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy trên hành lang tầng hai, Mạc Dung Băng đang lạnh lùng nhìn mình.

Lý Tinh Kiệt là Chủ tịch Hội học sinh, thành tích xuất sắc lại đẹp trai, là bánh bao thơm trong mắt giáo viên, là Bạch mã hoàng tử trong mắt nữ sinh. Trước đó Mạc Dung Băng muốn làm chức lớp trưởng cũng vì để đến gần Lý Tinh Kiệt, ai ngờ chức vụ này lại bị Thẩm Tiểu Đình đoạt mất.

Một nam thần trong mắt các nữ sinh như vậy mà lại cứ thân cận với Thẩm Tiểu Đình, vô hình trung đã mang tới rất nhiều mầm tai vạ cho cô.

Thẩm Tiểu Đình 17 tuổi học lớp 11, đang trong giai đoạn chuẩn bị thi Olympic Toán học, nếu đoạt được thứ hạng tốt thì sẽ có cơ hội được tuyển thẳng vào trường danh tiếng.

Mà ở trường chỉ có hai người đủ điều kiện tham dự cuộc thi này, chính là Lý Tinh Kiệt và Thẩm Tiểu Đình.

Thẩm Tiểu Đình ngồi trong trạm nghỉ, tay cầm coca mà Lý Tinh Kiệt mua cho, coca lạnh tiếp xúc với không khí nóng nực làm từng giọt nước chảy ra vỏ lon, bàn tay cô bị thấm ướt.

Lý Tinh Kiệt đang cầm sách nói gì đó với cô, nhưng cô không nghe lọt, mãi đến khi cậu ta gọi tên cô mấy lần, cô mới có phản ứng.

“Xin lỗi, vừa rồi cậu đang nói gì vậy?”

Lý Tinh Kiệt nhìn mặt cô, tỏ vẻ lo lắng: “Cảm giác cậu hơi mất tập trung, có phải thân thể không thoải mái không?”

“Tôi sẽ không tham gia cuộc thi.” Thẩm Tiểu Đình bỗng nói: “Nên chắc là cậu phải chuẩn bị một mình rồi.”

Nói xong, cô tạm biệt Lý Tinh Kiệt, không để ý đến vẻ kinh ngạc của cậu ta mà cứ thế đứng dậy rời đi.

Đi được mấy bước, cô dừng chân, quay đầu lại, giơ lon coca trong tay về phía cậu ta: “Cảm ơn coca của cậu.”

Thẩm Tiểu Đình không muốn về lớp bởi trong lớp quá oi bức, nam sinh ngồi sau còn mang bim bim cay đến lớp ăn, mùi kia phải gọi là hết hồn.

Cô mở lon coca, vừa uống vừa đi dạo quanh trường, thân thể 17 tuổi mang theo linh hồn 27 tuổi trở lại chốn cũ.

Đi tới sân bóng rổ, trên sân có mấy cậu nam sinh đang chơi bóng, Thẩm Tiểu Đình còn chưa kịp nhận ra có những ai trong sân thì bỗng một nam sinh trong số đó nhận được bóng, lại cố ý ném bóng về phía cô.

Quả bóng rổ tròn vo nện dưới sàn rồi bắn lên, tuy không đập trúng người nhưng vẫn làm cô giật mình.

Coca trong tay cô bị bắn ra ngoài, cô lùi ra sau mấy bước, bực tức ngẩng đầu tìm tên đầu sỏ vừa mới doạ mình, chợt thấy Hà Lâm mặc đồng phục chơi bóng màu đỏ chạy tới, cười đến đặc biệt thiếu đánh.

Hà Lâm chạy tới nhặt bóng, nói với cô: “Không phải đang trong giờ học à? Sao lớp trưởng Thẩm còn đi bộ ở đây?”

Thẩm Tiểu Đình ném vỏ lon coca vào thùng rác bên cạnh, nhìn Hà Lâm: “Cậu cũng đang ở ngoài đấy thôi, lại nói, cậu nghĩ thầy sẽ phạt cậu hay phạt mình?”

Hà Lâm chậc chậc hai tiếng: “Cậu lại lạm dùng quyền hành.”

Thẩm Tiểu Đình khoanh tay trước ngực, nhướn mày: “Chờ khi cậu lên được chức như mình, có thể ngang hàng với mình thì khi ấy mới có tư cách nhận xét hành động của mình là đúng hay sai.”

Đây là câu nói mà Thẩm Tiểu Đình 27 tuổi hay nói với đám cấp dưới không an phận kia, hiện giờ bị cô nói ra, rõ ràng không đủ khí thế.

Thẩm Tiểu Đình ngước nhìn Hà Lâm, lại nghĩ tới Lý Tinh Kiệt ở trạm nghỉ ban nãy. Người cô thích lúc trước là Lý Tinh Kiệt ưu tú, đẹp trai lịch thiệp, cho nên khi biết có thể cùng thi đua với cậu ta, cô liền nhảy nhót vui vẻ, căn bản chưa từng nghĩ tới hậu quả mình phải gánh là gì.

Cô giơ tay lên theo bản năng, muốn chạm vào sau vành tai nơi vẫn còn chưa có vết bỏng, nhưng chưa chạm được thì Hà Lâm lại đột nhiên kéo tay cô.

“Làm gì mà ngẩn người thế, đằng nào cũng ra đây rồi thì không cần về học nữa, lại đây, tôi dạy cậu đánh bóng. Giáo viên cũng nói rồi đấy thôi, người chỉ biết học mà không chịu vận động thì chẳng khác nào khúc gỗ cả.”

Tay Hà Lâm đầy mồ hôi, vì chơi bóng nên không tránh khỏi việc bàn tay bị bẩn, nhưng lúc bị cậu kéo, Thẩm Tiểu Đình lại thấy lồng ngực nảy lên.

Hà Lâm là người duy nhất chìa tay ra kéo cô, khi cô rơi vào vực sâu.

6.

Thời cấp ba, Thẩm Tiểu Đình không có tình cảm gì với Hà Lâm, cô chỉ thấy cậu chính là một kẻ vô học, cậy vào điều kiện gia đình giàu có liền làm một phú nhị đại hư hỏng.

Bình thường gặp phải, cô tránh còn không kịp.

Nhưng sau khi xảy ra chuyện, cô mới biết, hoá ra người luôn hung dữ kia lại mới là người đối xử tốt với cô nhất.

Vết bỏng sau tai là do người mà Mạc Dung Băng sai tới chặn cô dí tàn thuốc vào, nếu cô không phản kháng thì tàn thuốc nóng đã dí vào mặt cô rồi. Dù sau đó Hà Lâm chạy tới, nhưng vết sẹo vẫn bị lưu lại.

Bởi bị Mạc Dung Băng chặn lại nên cô đã để lỡ giờ thi đấu, khi đó cô còn tiếc nuối tự nhủ khi mình không thể cùng tranh tài với Lý Tinh Kiệt.

Mãi về sau cô mới biết, là Mạc Dung Băng nghe Lý Tinh Kiệt nói nên mới đến ngăn cản cô.

Tính ra thì thành tích của cô luôn tốt hơn Lý Tinh Kiệt, nếu cô tham gia thi đấu thì người đoạt được thứ hạng cao chính là cô.

Sau khi xảy ra chuyện, Lý Tinh Kiệt thành công được tuyển thẳng mới đến nói lời xin lỗi, cậu ta nói chỉ muốn để Mạc Dung Băng ngăn cô lại, không ngờ bọn họ lại ra tay ác độc.

Trái tim thiếu nữ của Thẩm Tiểu Đình khi ấy cứ thế vỡ tan tành, Lý Tinh Kiệt là tên tra nam đầu tiên mà cô gặp phải, cũng là kẻ duy nhất.

Mà cậu nhóc Hà Lâm kia… thích cô nhưng không nói, cậu nhóc luôn âm thầm bảo vệ cô trong bóng tối, lại phải nhận kết cục xấu nhất.

Sau khi cô bị bỏng, Hà Lâm lấy hết dũng khí tỏ tình với cô, nhưng cô lại chần chừ.

Lý do chần chừ có rất nhiều.

Ví dụ như cô vừa mới thích Lý Tinh Kiệt, nhưng lại bị tổn thương.

Ví dụ như cô còn không quá thân quen với Hà Lâm, sao có thể bỏ qua trình tự tìm hiểu, trực tiếp nói lời yêu đương.

Lại ví dụ như, cô chuẩn bị lên lớp 12, cần học tập thật giỏi để thoát khỏi hoàn cảnh sống như bùn lầy này.



Hàng loạt lý do chồng chất, cho nên khi Hà Lâm tỏ tình với cô, cô đã chần chừ.

Sau vụ làm bỏng cô, Mạc Dung Băng bị trường đuổi học, dĩ nhiên cô ta nhìn cô càng thêm chướng mắt. Nghe được chuyện Hà Lâm tỏ tình với cô, cô ta liền ăn trộm điện thoại của cô nhắn tin cho Hà Lâm, nói ngày Thất Tịch đến chờ cô ở trung tâm thương mại.

Đồ ngốc Hà Lâm kia đi thật, nhưng cậu chẳng đợi được Thẩm Tiểu Đình, mà lại đụng phải tên tội phạm giết người đang bị cảnh sát truy đuổi.

Tên tội phạm giết người đã phát điên, cầm dao bắt giữ con tin, nếu nói về thân thủ đánh nhau của Hà Lâm thì tuyệt đối không gặp phải nguy hiểm.

Nhưng mà, cậu vẫn xảy ra chuyện.

Mãi sau khi xem lại camera an ninh, Thẩm Tiểu Đình mới phát hiện, lúc tên tội phạm giết người cầm dao xông về phía một đám thiếu nữ, thì Hà Lâm xông tới.

Bởi trong đó có một cô gái có vẻ ngoài rất giống Thẩm Tiểu Đình, còn mặc một bộ váy giống hệt của cô.

Khi ấy Thẩm Tiểu Đình còn đang nghĩ, đợi đến ngày mai sẽ nói rõ ràng với Hà Lâm, nói hiện tại mình chưa muốn yêu đương, nhưng mà, chờ tới lúc cả hai lên Đại học, là có thể yêu được rồi.

Cô đã nghiêm túc suy nghĩ mấy ngày, nhận ra mình thật sự hơi thích cậu.

Chỉ là, vẫn không kịp.

Thẩm Tiểu Đình đã từng nghĩ, nếu khi ấy mình không thích Hà Lâm, hoặc phát hiện ra tình cảm của mình với cậu sớm hơn một chút, liệu mọi chuyện có thay đổi hay không?

Nếu cô không thích Hà Lâm, chắc cũng sẽ không bị vây khốn trong ác mộng suốt 10 năm sau khi cậu qua đời.

Nếu như cô phát hiện ra tình cảm của mình với Hà Lâm sớm hơn, có phải Hà Lâm cũng sẽ không chết, phải không?

Nhưng mà, không có nếu như, Hà Lâm vẫn qua đời, cũng vì vậy mà cảm giác tội lỗi đã theo cô suốt 10 năm.

Không đồng ý Hà Lâm sớm hơn, là điều khiến cô hối hận nhất trong 10 năm qua.

Nếu như trời cao cho cô thêm một cơ hội nữa, vào lúc Hà Lâm tỏ tình với cô, nhất định cô sẽ ôm cậu thật chặt.

Rồi nói, được, mình cũng thích cậu, thích vô cùng. Thế nên hôm Thất Tịch cậu không cần phải chờ mình ở cửa trung tâm thương mại nữa, cũng không cần vì cứu cô gái giống mình, mà để mất đi tính mạng.

7.

Thẩm Tiểu Đình chủ động rút lui khỏi cuộc thi làm ba mẹ và thầy giáo dạy dỗ cô một trận, nhưng dạy dỗ xong thì cũng thôi.

Cô đã tính rồi, ngày diễn ra cuộc thi mình cứ ở trong nhà không ra ngoài, vậy thì sẽ không lo đụng phải mấy người Mạc Dung Băng.

Chẳng qua người tính không bằng Trời tính, cô rút khỏi cuộc thi, cứ tưởng sẽ bình yên vô sự, nhưng lại không ngờ vào một ngày khác, Mạc Dung Băng đến chặn cô vì chuyện khác.

Ngày hôm đó tan học, cô đang trên đường về nhà thì có hai nữ sinh chặn cô lại, đưa cô vào trong hẻm nhỏ.

Mạc Dung Băng đang hút thuốc, thấy cô tới thì kẹp điếu thuốc vào hai ngón tay, khinh thường liếc cô, hừ khẽ: “Xem ra ngày thường ‘chăm sóc’ mày thế vẫn chưa đủ, lại dám ở gần Lý Tinh Kiệt như vậy, nếu không cho mày một trận thì mày không biết Lý Tinh Kiệt là của ai.”

Thẩm Tiểu Đình đã nhịn bọn họ quá lâu rồi, cô nghĩ dù mình được quay lại quá khứ, nhưng không nên thay đổi chuyện lúc trước quá nhiều, cho nên khi ở trước mặt bọn họ, cô vẫn luôn là một con cừu dễ bắt nạt. Chỉ là cô đã ngàn tránh vạn né, bọn họ vẫn còn lượn lờ trước mặt cô làm cô không nhịn nổi nữa.

Nghe cô ta nói vậy, Thẩm Tiểu Đình lười biếng liếc cô ta, nói: “Thích Lý Tinh Kiệt thì theo đuổi đi, nếu cậu làm cậu ta thích cậu được, thì cũng chẳng phải mất công doạ dẫm những cô gái ở gần cậu ta thế này.”

Ngày thường Thẩm Tiểu Đình luôn ngoan ngoãn với bọn họ, đến nhìn thẳng cũng không dám, tuy gần đây bọn họ phát hiện Thẩm Tiểu Đình có gì đó không thích hợp, nhưng giờ phút này bị cô đối đầu trực diện, vẫn cực kỳ kinh ngạc.

Mạc Dung Băng khựng lại một lúc mới tìm về khí thế của mình: “Tao muốn làm gì mày quản được à?”

“Cậu muốn làm gì thì làm, tôi chẳng buồn xen vào.” Tầm mắt Thẩm Tiểu Đình dừng ở điếu thuốc trong tay Mạc Dung Băng, cảm thấy cơn đau đớn bỏng rát khi bị tàn thuốc ấn lên da như đang rành rành trước mặt. Chân mày cô càng thêm cau lại, giọng điệu cứng rắn lạnh băng: “Nhưng những điều mà mấy người muốn làm với tôi, thì không được.”

Thẩm Tiểu Đình quét mắt nhìn mấy người đứng xung quanh, âm thầm tính toán xem mình có bao nhiêu khả năng thoát thân, dù ngày thường cô có đến phòng thể dục, cũng tìm huấn luyện viên quyền anh học thêm quyền anh, nhưng đối phương người đông thế mạnh, phần thắng vẫn chưa chắc chắn lắm.

Tuyến thời gian thay đổi, cũng không biết bao giờ Hà Lâm mới tới được.

Cô còn đang rầu rĩ thì tầm mắt chợt liếc thấy bóng Hà Lâm xuất hiện trên cầu thang sau lưng Mạc Dung Băng.

Cầu thang đó nối thẳng từ bên đường tới đây, nhưng ngõ nhỏ hẻo lánh, vì cân nhắc đến an toàn nên rất ít người chọn đi đường này.

Hiện tại Hà Lâm đang ung dung đi từ trên xuống, đi được một nửa thì ngừng lại, cậu ngồi xuống bậc cầu thang, nhướn mày cười với Thẩm Tiểu Đình, nụ cười lưu manh khiến cô vừa tức giận vừa buồn cười.

Đám người Mạc Dung Băng cũng phát hiện ra cậu, cô ta quay lại nhìn Hà Lâm: “Hà Lâm, sao cậu lại ở đây?”

Hà Lâm nhún nhún vai, xoè tay với cô ta: “Như cậu thấy đấy, đi ngang qua.”

Nhà cậu ở hướng khác, đi đường này cũng hơi quá xa đi.

Mạc Dung Băng còn muốn nói gì đó, nhưng Hà Lâm đã chỉ tay vào Thẩm Tiểu Đình, nói: “Cô ấy còn phải giúp tôi làm bài tập, chắc là không thể chơi cùng mấy người được rồi.”

Dứt lời cậu ngoắc ngoắc tay với Thẩm Tiểu Đình: “Lại đây.”

Thẩm Tiểu Đình: “…”

Cậu gọi chó đấy hả.

Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng cô vẫn đi vượt qua đám người Mạc Dung Băng tiến về phía Hà Lâm.

Tuy Mạc Dung Băng tương đối ngang tàng, nhưng cũng không dám chống lại Hà Lâm, cô ta không phục lắm nhưng vẫn phải rời đi.

Thẩm Tiểu Đình đi tới, đứng dưới chân cầu thang, ngửa đầu lên nhìn Hà Lâm.

Cậu đứng dậy, xoay người đi trước.

Tiếng bước chân của đám Mạc Dung Băng càng lúc càng xa, Thẩm Tiểu Đình nhìn bóng lưng Hà Lâm, đột nhiên trong ngực dâng lên một cảm giác buồn thương mất mát, cô gọi cậu: “Hà Lâm.”

“Hả?” Hà Lâm quay đầu lại.

Thẩm Tiểu Đình hít sâu một hơi: “Cậu thích mình có phải không?”

8.

Thẩm Tiểu Đình mở mắt ra, đập vào mắt là phòng làm việc trắng lạnh của nhà thôi miên.

Nước mắt cô đọng trên lông mi, phải mất một lúc lâu cô mới thở dài một hơi.

Nhà thôi miên ngồi trên ghế xoay, nhìn cô cười ôn hoà: “Tỉnh rồi? Ngủ thế nào?”

Loại cảm giác buồn bã mất mát khi vừa ngủ mơ này quá đè nén, Thẩm Tiểu Đình nhìn chằm chằm trần nhà, mãi sau mới chậm rãi nói: “Tôi đã mơ một giấc mơ.”

“Ác mộng?”

“Giấc mơ đẹp.” Thẩm Tiểu Đình nói: “Là một giấc mơ đẹp, đền bù nỗi tiếc nuối nhất trong cuộc đời tôi.”

Nhà thôi miên cười không nói.

Thẩm Tiểu Đình tới đây để chữa chứng mất ngủ, cô ngủ một giấc thật ngon, lúc ra khỏi văn phòng của nhà thôi miên thì sắc trời đã tối.

Ban đêm có gió, cô đứng trước cửa, mái tóc bị gió thổi bay, cô gạt mái tóc rối loạn ra sau tai, khi ngón tay chạm vào da thịt sau tai, cô chợt giật mình.

Cô nâng tay lên sờ thử, không thể tin nổi, lại cầm điện thoại đưa ra sau tai chụp một bức ảnh.

Bấy giờ mới kinh ngạc phát hiện, vết sẹo bỏng đã biến mất.

Thẩm Tiểu Đình thấy máu toàn thân chảy ngược lên não, suýt chút nữa thì ngã xuống, hốt ha hốt hoảng chạy ngược trở về, đến văn phòng của nhà thôi miên vừa rồi, cô đẩy cửa vọt vào, nhưng nhà thôi miên đón tiếp cô lại không phải là người vừa thấy ban nãy.

Cô chạy vào tìm trong từng phòng làm việc, khoa tay múa chân tả lại hình dáng của nhà thôi miên vừa mới tiếp mình, nhưng tất cả mọi người ở đây đều bày tỏ, văn phòng của bọn họ không có người này.

Vậy rốt cuộc là mơ?

Hay là thật sự đã xảy ra?

Thẩm Tiểu Đình lấy điện thoại, lục tìm trong danh bạ nhưng không tìm thấy cách liên lạc với Hà Lâm, cô hỏi những người xung quanh mình, bao gồm cả Lý Tinh Tinh, nhưng mọi người đều nói, đã 10 năm chưa từng thấy qua Hà Lâm.

Cho nên, chỉ vết sẹo của cô là biến mất, còn những thứ khác đều không thay đổi sao?

Thẩm Tiểu Đình xin nghỉ mấy ngày, sau khi trở về từ văn phòng của nhà thôi miên, cô nghỉ ở nhà an dưỡng, hôm nay mới quay lại công ty làm việc.

Công việc cũng không hề thông cảm với thân thể của cô, vừa trở lại công ty, một đơn hàng liền đập vào mặt.

Công ty muốn ký kết hạng mục với một Tập đoàn đa quốc gia, cô bị phái đi tiếp xúc với Tập đoàn kia.

Lại bữa cơm xã giao.

Thẩm Tiểu Đình bất đắc dĩ thở dài một hơi, hoãn cuộc hẹn với bạn thân Lý Tinh Tinh, biến mình thành một nữ cường nhân mạnh mẽ, một lần nữa đứng ra vì hoà bình công ty.

Người của công ty cô đến điểm hẹn, gian nan ngồi đợi mất gần nửa tiếng đồng hồ thì những người kia mới khoan thai tới muộn.

Một người đàn ông trung niên bụng phệ đẩy cửa vào trước, Thẩm Tiểu Đình đứng lên nghênh đón, nụ cười còn chưa đạt được độ cong cao nhất thì chợt trở nên cứng đờ.

Đi sau người đàn ông trung niên là một chàng thanh niên, trên người anh mặc âu phục màu xám tro, vóc dáng cao lớn đĩnh bạt, trong đôi mắt anh khí vẫn còn mang theo thoang thoảng cỗ lệ khí quen thuộc của thời niên thiếu.

Trợ lý của Thẩm Tiểu Đình đang chuẩn bị giới thiệu thì thấy cô nhào lên phía trước, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng đã ôm chầm lấy Hà Lâm ở trước mặt.

Trái tim vẫn luôn treo lơ lửng sau khi trở về từ văn phòng của nhà thôi miên, rốt cuộc cũng rơi xuống đất.

Anh ấy còn sống!

Hà Lâm vừa vào cửa, chưa kịp tìm thấy người mình muốn tìm thì đã bị một bóng dáng mảnh khảnh nhào tới, ôn hương nhuyễn ngọc lập tức lấp đầy cõi lòng.

Hà Lâm cười ôm cô: “Nhiều năm không gặp mà em vẫn nhiệt tình như vậy.”

Thẩm Tiểu Đình đã không còn bận tâm đến bất cứ điều gì khác, cô vùi mặt vào ngực Hà Lâm, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Hà Lâm, Hà Lâm.” Cô nói năng lộn xộn: “Anh còn sống, tốt quá, Hà Lâm, em rất nhớ anh, anh anh… chúng ta kết hôn có được hay không?”

Lời của Thẩm Tiểu Đình làm người nghe chết điếng, người trong phòng đều ngây ngốc nhìn cảnh này.

Nhưng Hà Lâm lại cười cười: “Cái này, sợ là không được…” Anh hơi dừng lại rồi mới nói tiếp: “Hộ khẩu của anh vẫn còn để ở nhà.”

Tuyến thời gian bị thay đổi, Hà Lâm không mất mạng trong tay tên tội phạm giết người, còn Thẩm Tiểu Đình lại biến thành người đi tỏ tình trước.

Dù mọi chuyện đã thay đổi, những vẫn sẽ được bổ sung ở chỗ khác.

Sau ngày được Thẩm Tiểu Đình tỏ tình, Hà Lâm bị tai nạn xe cộ, tỉnh dậy liền quên mất Thẩm Tiểu Đình, cứ thế ra nước ngoài theo ý muốn của người nhà.

Cho đến mãi gần đây, anh mơ một giấc mơ rất dài.

Anh mơ thấy mình tỏ tình với Thẩm Tiểu Đình nhưng thất bại, mơ thấy mình chết trong tay tên tội phạm giết người. Thẩm Tiểu Đình sống trong dằn vặt suốt 10 năm, cũng nhớ thương anh 10 năm trời. Cuối cùng, cô được quay trở lại 10 năm trước, tìm được anh của ngày ấy, từng bước một kéo anh ra khỏi vực sâu.

Tuy quên cô 10 năm, nhưng ít ra, anh vẫn còn sống, vẫn còn có thể đến tìm cô.

***

Nếu như cho Thẩm Tiểu Đình một cơ hội được quay trở lại 10 năm trước, nhất định cô sẽ giữ chặt Hà Lâm, sớm hiểu rõ bản thân mình, sớm nhận ra mình thích anh, sau đó sẽ giữ chặt lấy anh, cùng anh đi hết phần đời còn lại.

Cả đời này của cô, đã từng mừng rỡ, đã từng bất an, đã từng uất ức, đã từng tuyệt vọng, cũng đã từng tiếc nuối.

Có một số chuyện cô hối hận suốt 10 năm, nhưng thật may mắn khi đã từng kêu gào, đã vượt qua được ngăn cản của số mệnh, vì sự tồn tại của Hà Lâm mà hoàn toàn nghịch thiên.

Cô được quay trở về 10 năm trước, tìm lại chàng thiếu niên Bạch Dương yêu mình ngày ấy.

Từ nay về sau, cô sẽ không để bản thân phải hối hận nữa.

———————-HOÀN———————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play