Bọn sơn tặc đứng bên cạnh cửa động cũng không dám động, Giang Tầm phân phó
lão nô trong điền trang đi mua thức ăn, trong chốc lát đã có một bàn đồ
ăn. Giang Tầm một bên ăn một bên để đầu lĩnh sơn tặc nhìn đến mức bụng
đói kêu vang.
normal>
normal>Ta cảm thấy như này nhìn không được bèn sinh ra ý tốt phát cho bọn họ mỗi
người một cái bánh bao. Phát xong, ta quay đầu nhìn Giang Tầm, hắn vẫn
giữ im lặng tự ăn cơm của mình.
normal>
normal>Nếu như Giang Tầm không đồng ý, chắc chắn trước đó đã ngăn cản ta. Hắn
không nói gì chứng tỏ hắn cũng ngầm đồng ý hành động của ta. Hắn không
có âm hiểm hung ác giống như suy nghĩ của người khác, chỉ là làm dáng
một chút, cũng có thể nói một mặt dịu dàng của hắn chỉ cho ta nhìn.
normal>
normal>Nói như vậy, ta lại cảm thấy Giang Tầm đáng thương. Không có người hiểu
được lòng nhân từ của hắn, chỉ có ta hiểu rõ hắn. Hắn tịch mịch mà cao
ngạo, nghĩ đến hai mươi năm trước, không có nữ tử biết điều hiểu ý là ta ở bên cạnh chắc chắn cuộc sống của hắn trải qua không tốt lắm.
normal>
normal>Bọn sơn tặc ăn như hổ đói, ta lại bưng mấy đĩa khoai lang cùng măng mùa đông tới để bọn hắn làm đồ ăn ăn kèm.
normal>
normal>Giang Tầm đột nhiên hỏi: Các ngươi làm sơn tặc giặc cỏ bao nhiêu lâu rồi?
normal>
normal>Đầu lĩnh sơn tặc nói: Không nói dối đại nhân, chúng ta vốn là thôn dân của
Mao Đài thôn, năm ngoái gặp nạn lụt không thu hoạch được hạt nào, triều
đình lại không phát lương thực xuống, trong nhà đói đói chết chết, chỉ
có lên núi làm tặc, chặn quan gia quý nhân đi ngang mới có miếng cơm ăn. Chúng ta hèn hạ, cướp tiền của người, nhưng xưa nay không đả thương ai, trên tay không hề dính máu, đại nhân hãy tin ta.
normal>
normal>Giang Tầm a một tiếng, nói: Điền trang này của ta có vài mẫu đất cằn, nếu như các ngươi không ngại, có thể ở bên cạnh ruộng xếp đặt mấy cái nhà lều,
thường ngày trồng ra trái cây tươi mới đưa vào phủ của ta, thì được tiền làm mướn.
normal>
normal>Đồ ngốc cũng hiểu đây là Giang Tầm tặng ruộng!
normal>
normal>Đầu lĩnh sơn tặc thấy có lối thoát liền dẫn huynh đệ cùng quỳ xuống, lệ
nóng doanh tròng, không ngừng gọi Giang Tầm là Thanh thiên đại lão gia.
normal>
normal>Giang Tầm tiếp tục uống rượu dùng bữa, không hề bị lay động: Chỉ là muốn lấy
chút rau quả tươi của các ngươi để ăn, là ta chiếm tiện nghi, ở đâu ra
cảm tạ với không cảm tạ. Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ để Lý bá hỗ trợ dựng lều. Đất ruộng xốp đã có thể trồng trọt được rồi.
normal>
normal>Giang Tầm nhìn như ý chí sắt đá, nhưng hiểu con người hắn mới biết, người này có sự dịu dàng hào hiệp, so với ai cũng đều mềm lòng hơn.
normal>
normal>Đuổi bọn họ đi, Giang Tầm cũng để đũa xuống không ăn nữa. Ta áp sát tới,
khen ngợi Giang Tầm: Phu quân thật là lợi hại.
normal>
normal>Ồ? Phu nhân nghĩ như nào lại khen vi phu vậy?
normal>
normal>Phu quân lòng dạ Bồ Tát, cứu bách tính giữa lúc nước sôi lửa bỏng.
normal>
normal>Tiện tay thôi, ta không có lòng dạ đi cứu những người khác.
normal>
normal>Hả?
normal>
normal>Giang Tầm nắm cằm của ta nói khẽ: Ta là người ích kỷ lòng tham không đáy, một đời này chỉ muốn cùng nàng tránh ở trên núi trải qua khoảng thời gian
thanh nhàn, cái gì mà vinh hoa phú quý, quyền thế ngập trời, ta đều
không muốn, ta chỉ muốn có nàng.
normal>
normal>Giang Tầm đột nhiên thổ lộ khiến cho ta có chút mơ màng. Hô hấp ta trở nên
dồn dập, lập tức từng luồng nhiệt trào lên trong ngực ta, ở giữa mạch
máu chạy cuồn cuộn, toàn thân tràn ngập ấm áp.
normal>
normal>Ta muốn nói gì đó nhưng ăn nói vụng về, sửng sốt lắp bắp, một chữ cũng không nói nên lời.
normal>
normal>Giang Tầm hai mắt sáng rực nhìn ta, chợt cười một tiếng, tiếng nói khàn khàn
thâm trầm. Hắn nói: Phu nhân thích vi phu nói những lời này sao?
normal>
normal>Thích... Ta thành thành thật thật gật đầu.
normal>
normal>Hắn nhếch môi, đầu ngón tay xoa nhẹ khuôn mặt ta, mập mờ nói nhỏ: Vậy nàng
lại nghe cho kỹ, lời nói này ta cũng chỉ nói cho một mình nàng nghe.
normal>
normal>Câu nói này khắc cốt ghi tâm, lưu lại thật lâu trong trái tim ta.
normal>
normal>Mãi đến đêm vài ngày sau, có một nữ tử mang theo bức thư tình chính tay
Giang Tầm viết đến trước mặt ta. Nàng giao trường sam dính máu Giang Tầm cùng bức thư cho ta nói: Tiểu nữ Bích Liên gặp qua phu nhân, lần này
đến tìm Giang đại nhân, đơn giản chỉ là muốn tận mắt nhìn một cái xem
thân thể của ngài ấy đã khá hơn chút nào không. Trước đó không từ mà
biệt, chỉ để lại một bức thư khiến tiểu nữ rất là lo lắng, bây giờ biết
ngài ấy khôi phục ký ức thì cũng không cầu mong gì. Thề non hẹn biển của ngày xưa, tiểu nữ liền coi như là một giấc mộng, tỉnh mộng đã quên, sẽ
không tới quấy rầy phu nhân.
normal>
normal>Giang Tầm không ở trong phủ, ta cũng không phân biệt được quần áo với bức thư là thật hay giả.
normal>
normal>Nhưng ta cũng không phải là đồ ngốc, nhìn nét chữ kia đúng là xuất ra từ
chính tay Giang Tầm, bên trên viết: Đời này, ta chỉ muốn có nàng, không
cầu thêm gì nữa.
normal>
normal>Bức thư của nữ tử này, vậy chính là viết cho nàng ta.
normal>
normal>Ta lại ăn giấm nhưng cũng không có cách nào, dù sao đây là lúc Giang Tầm
mất trí nhớ kết ra nợ hoa đào. Hắn không nhớ ta nên không thể nói là
phản bội hay là vượt quá giới hạn. Tất cả đều có nguyên do, cũng coi như ta không may.
normal>
normal>Ta không dám đuổi người trong lòng Giang Tầm ra khỏi phủ, chịu đừng lòng
đầy ghen tức nói: Cô nương trước tiên ở lại trong phủ đi, chờ phu quân
trở về, ta lại hỏi hắn một chút. Nếu hắn phụ ngươi...
normal>
normal>Bích Liên hình như cũng chờ mong, nhịn không được ngẩng đầu tha thiết nhìn về phía ta.
normal>
normal>Ta thở dài một hơi, thương cảm nói: Nếu hắn phụ ngươi, coi như là ngươi không may.
normal>
normal>... Bích Liên không còn lời nào để nói.
normal>
Ha ha, nàng còn tưởng rằng ta sẽ cho phép Giang Tầm nạp thϊếp sao? Ở thế
đạo này, chỉ cho phép ta chiêu nạp trai lơ, không cho phép Giang Tầm nạp thϊếp. Ta chính là bá đạo như vậy, không phục thì làm gì được ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT