Ban ngày, Giang Tầm cần bàn bạc đại sự với thuộc hạ, người lánh nạn như An Thần thì ở trong phủ cùng ta.
Ta không quá thoải mái khi gặp khách nhân vì ta mắc chứng sợ hãi giao
tiếp. Cho nên ngồi ở trong viện của mình xỉa hạt dưa, lãng phí thời
gian.
Vậy mà, ta không tìm An Thần, hắn lại tới tìm ta.
Không bao lâu sau, Bạch Kha tới bẩm báo: “Phu nhân, An đại nhân cầu kiến.”
“Ngăn lại không tiếp.” Ta chẳng thích người ngoài, học chiêu này của Giang Tầm.
“Sợ là không ngăn nổi…” Bạch Kha muốn nói lại thôi.
Ta cau mày, nhìn ra ngoài viện, nhìn thấy đầu tường có người chậm rãi trèo vào, đúng là An Thần.
Cuối cũng ta cũng hiểu vì sao Lý đại nhân nhận định hắn là tình nhân, với
dáng vẻ hèn mọn kia của hắn, nói không phải cũng không ai tin.
“Bạch Kha, chuẩn bị bút mực. Ngươi ở một bên vẽ lại toàn bộ quá trình hai ta
nói chuyện làm nhân chứng, đến lúc đó chứng minh sự thuần khiết của ta
với phu quân, là An Thần câu dẫn ta!”
“Vâng.” Bạch Kha lĩnh mệnh, cầm bút, ngồi trên chiếu.
An Thần nhìn thấy ta liền cười, nói: “Tại hạ ở trong phủ quấy rấy mấy
ngày, thật sự áy náy. Hôm nay đặc biệt tới nói lời cảm ơn với phu
nhân…Khụ, đừng để ý chi tiết trèo tường này. Là cửa đã bị chốt, tại hạ
không vào được, đành phải chọn hạ sách, ta căn bản cũng không muốn trèo
tường.”
Người ta nói là duỗi tay không đánh người gương mặt tươi
cười (1), ta cũng không tiện xé rách mặt An Thần. Nhưng lá gan hắn lớn
như vậy, tất nhiên là phải chịu trừng phạt nho nhỏ để cảnh cáo.
(1)Bạn định đánh người làm sai nhưng đối phương tươi cười nhận sai với bạn,
lúc này bạn không đành lòng và cũng ngại đánh người ta.
Ta nói: “Đêm qua, phu quân trò chuyện với ta về chuyện của An đại nhân.”
An Thần phe phẩy quạt, làm ra vẻ phong lưu phóng khoáng, nói: Vậy à? Giang lang nói gì với phu nhân vậy?”
“Cũng không có gì đặc biệt, không nghe cũng được.”
“Phu nhân cứ nói đừng ngại, ta vô cùng hứng thú.”
“Phu quân nói, thằng nhãi An Thần này không phải là thứ tốt. Nếu hắn dám
bước chân vào hậu viện, chân nào bước vào trước thì chặt chân đó trước.
Nói với ta mấy câu liền vung tay chặt xuống. Nói ngắn gọn là thà gϊếŧ
nhầm chứ không thể tha.”
An Thần nghe vậy chợt run lên, chậm rãi
di chuyển về phía sau, càng đi càng nhanh: “Ta chợt nhớ còn một chút
chuyện phải xử lý, không quấy nhiễu thanh tĩnh của phu nhân nữa. Về phần chuyện nhỏ tại hạ bái phỏng phu nhân này, có thể đừng nói với Giang
lang được không, tránh để huynh ấy phí tâm. Ha ha. Vậy, có duyên gặp
lại.”
Sau khi An Thần đi rồi, ta nghiêng đầu hỏi Bạch Kha: “Vừa
rồi có vẽ được đầu đuôi gốc ngọn tư thế oai hùng ta nổi giận với An Thần không?”
Bạch Kha chắp tay: “Tất cả đều theo như phân phó của phu nhân, đều đã vẽ lại.”
“Tốt, tốt, tốt.”
Đêm đó ta cầm lấy chứng cứ “hót hòn họt” tìm Giang Tầm tranh công xin thưởng.
Hắn tùy ý lật xem một chút, cười nói: “A Triêu ngoan, không uổng công ta thương nàng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT