Đêm đó ta rất ân cần đấm lưng cho Giang Tầm.

normal>

normal>Giang Tầm còn đang trong cơn giận dữ cũng ngầm đồng ý hành vi lấy lòng của ta. Lần này quả thật là ta quá đáng, xảy ra chuyện trước tiên không tự suy ngẫm lại thân mình mà cứ cho rằng do Giang Tầm có quỷ. Sao ta lại có thể không tín nhiệm hắn chứ? Ta thật quá đáng.

normal>

normal>Được rồi, thật ra không chỉ có mỗi việc này.

normal>

normal>Sau khi chuyện Tống Tử Quan Âm bị Giang Tầm phát hiện, ta vẫn cứ đến chết không đổi, lại đi tìm đại phu ở ngay mặt hỏi thăm tình trạng cơ thể. Kết quả đương nhiên thực mất mặt, quả thật là thân thể ta có vấn đề.

normal>

normal>Giang Tầm bị tổn thương rất nặng, chỉ tức giận cười ngay tại chỗ, không ngờ lời nói của hắn ở trong mắt ta chỉ là một cái rắm, thả ra liền không còn.

normal>

normal>Ta rất oan ức, chuyện khẳng định không phải như hắn nghĩ. Lời của hắn nhất định không phải chỉ là một cái rắm thả ra là hết, nói không chừng còn có thể thả thật lâu.

normal>

normal>Nói tóm lại là nay đã khác xưa, trong chốc lát chỉ sợ Giang Tầm không tiêu tan được cơn giận này.

normal>

normal>Ta đấm vai cho hắn cả một canh giờ mà Giang Tầm cũng không có hòa nhã lại.

normal>

normal>Dù sao cũng không hòa thuận được nên ta hồn bay phách lạc chui vào chăn ngủ.

normal>

normal>Hắn cười lạnh nói: Thành ý của phu nhân cũng chỉ có như thế.

normal>

normal>... Ta không còn lời nào để nói.

normal>



normal>Sau đó một khắc, ta uất ức nói: Gần đây làm túi thơm cho phu quân, nên tay mỏi không đấm lâu được.

normal>

normal>Giọng nói của Giang Tầm mềm xuống ba phần, hỏi ta: Vậy túi thơm đâu?

normal>

normal>Ở trong lòng ta, còn chưa làm.

normal>

normal>... Giang Tầm lạnh như băng nghiêng người liếc ta một cái rồi xoay người, một đêm không thèm nói chuyện.

normal>

normal>Ai nói chỉ có nữ tử sẽ cố tình gây sự? Rõ ràng nam nhân cũng biết.

normal>

normal>Hôm sau ta cùng với các phu nhân có quan hệ thân thiết ngồi tán gẫu việc nhà, đặc biệt trò chuyện về việc làm sao để dỗ dành phu quân.

normal>

normal>Lý phu nhân nói: Nam nhân ấy mà, quan trọng nhất chính là vui vẻ. Cách làm vui lòng tốt nhất đó chính là hồng tụ thiêm hương. Ngươi suy nghĩ một chút, phu quân đọc sách đến nửa đêm, ngươi ở bên cạnh châm trà mài mực, chẳng phải quá đẹp sao?

normal>

normal>Ta nghĩ đến cảnh tượng đó -- ta ở bên cạnh châm trà cho Giang Tầm? Còn phải thức đêm với hắn? Cái này không ổn thỏa lắm, ta sẽ buồn ngủ.

normal>

normal>Triệu phu nhân nói: Vị kia nhà ta lại khác biệt, tìm một nha đầu trong phòng đưa qua, nạp nàng ta vào là xong. Vừa rộng lượng lại hiền lành. Dù sao ta cũng chỉ muốn vị trí đương gia chủ mẫu, nắm giữ thay đổi trong lòng bàn tay cho tốt, còn những a miêu a cẩu khác vì nam nhân, muốn nháo như thế nào thì cứ nháo.

normal>

normal>Ta sững sờ, tự nhận mình không có lòng dạ rộng lớn như Triệu phu nhân, nếu bảo ta đưa mỹ thϊếp cho Giang Tầm sợ rằng ta có thể khóc cả đêm.

normal>

normal>Những người này cũng không đáng tin cậy lắm nên ta tùy ý uống một chén trà rồi chuồn mất.



normal>

normal>Giang Tầm vẫn mang khuôn mặt cứng ngắc không thèm để ý tới ta.

normal>

normal>Ta tủi thân trông mong tiến lại gần hỏi: Phải làm như thế nào phu quân mới bằng lòng nguôi giận đây?

normal>

normal>Hắn cười, là loại ngoài cười nhưng trong không cười kia, nói: Ta nào dám tức giận với phu nhân?

normal>

normal>Ta yêu thích chàng, trong lòng cũng có chàng.

normal>

normal>Ừm.

normal>

normal>Các nàng nói, nam tử đều thích có giai nhân hồng tụ thiêm hương, chàng nếu như thật sự không thích ta thì ta cũng giả vờ kiểu như hiền lương rộng lượng kia, đưa người trong phòng cho chàng, ta thề ta sẽ không khóc đâu.

normal>

normal>Giang Tầm yên lặng nghe một hồi oán than thì thở dài nói: Nàng đúng là hiểu rõ điểm yếu của ta, phu nhân không kiêng kị như vậy, không phải là nhắm vào việc ta không dám cũng không muốn đối xử với nàng như thế sao? Chính bởi vì lòng ta thích phu nhân là có thể nuông chiều nàng bắt nạt ta? Hả?

normal>

normal>Bắt nạt chàng? Dựa vào đâu mà nói lời này, rõ ràng ta mới là người bị bắt nạt. Ta rưng rưng muốn khóc, lo buồn tích lũy trong hai ngày này thoáng cái trực trào.

normal>

normal>Giang Tầm nâng trán nói: Thôi, có lẽ nuôi thêm hai năm nữa thì nàng sẽ hiểu.

normal>

normal>Ta dẩu môi không mấy vui vẻ. Cái gì gọi là nuôi hai năm mới hiểu, ta cũng không phải heo, còn phải nuôi đến trắng trắng mập mập mới có thể mổ thịt?

normal>

Rõ ràng hiện tại đã có thể làm thịt mà! Siêu đáng ghét!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play