Edit: Cúc Tử

Giang Tầm dựa vào ý ta mà đặt mua rất nhiều hoa quả khô, lạp xưởng khô và vịt muối phơi khô.

Ta phơi vịt muối bên ngoài thành từng hàng một, sau đó nhìn chúng liền có cảm giác vô cùng có thành tựu. Giang Tầm dùng tay áo bịt mũi hỏi ta: Nàng đang làm gì vậy?

Phơi nắng thịt vịt muối! Ta cười hì hì trả lời hắn.

Hôm nay là ngày có gió tuyết, phơi nắng thịt vịt muối cái gì?

Dù sao chỉ cần có gió là được rồi, ta phơi cho bọn họ nhìn thấy rằng vào mùng một tết năm nay nhân khẩu Giang phủ ta vô cùng thịnh vượng và náo nhiệt, chỗ nào trong viện cũng có thịt khô vịt muối, tích trữ để ăn nhiều vô cùng.

Chỉ có đám chuột đồng mới tích trữ thật nhiều lương thực trước khi ngủ đông thật lâu thôi.

... Giang Tầm đang muốn khen ta là đám chuột nhắt sao ?

Cho người cất vào đi, đừng náo loạn nữa.

Ồ... Ta tâm không cam tình không nguyện gọi người đến dọn dẹp, bảo họ treo từng hàng từng hàng một trong nhà bếp.

Chờ đến lúc ta bước vào trong phòng thì trong đó đã sương trắng lượn lờ, khí ẩm xông tới phả vào mặt. Giang Tầm đang ngồi trong bồn gỗ tắm rửa thay y phục từ lâu.

Tòa nhà ở chỗ này kém xa với Giang phủ trong Hoàng thành, thậm chí đến cả phòng ngủ cũng nhỏ hơn cả mấy vòng, lại không có phòng riêng chuyên dùng để tắm rửa, vậy nên chỉ có thể để Giang Tầm chịu uất ức phải dùng một tấm bình phong vẽ hình thanh tùng bạch hạc để che lại phong cảnh tươi đẹp phía sau.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn Giang Tầm tắm ở khoảng cách gần như vậy, tuy rằng có bình phong cản trở tầm nhìn nhưng khí nóng lượn lờ xung quanh phòng lại khiến ta có chút sợ hãi lẫn ngượng ngùng, cũng có chút không biết nên làm thế nào.



Giang Tầm nghe được động tĩnh liền cúi đầu gọi ta: Phu nhân, nếu nàng muốn nhìn thì liền đến gần đây nhìn, việc gì phải lén la lén lút như vậy?

Quang minh chính đại nhìn Giang Tầm tắm à? Ta là loại nữ tử như vậy sao, tuyệt đối không thể để Giang Tầm hiểu lầm ta như thế!

Vì thế lúc đó ta liền lấy toàn bộ dũng khí của bản thân bước đến, muốn mặt đối mặt giải thích với hắn!

Ta thuần thục đẩy bình phong ra nhưng lại chỉ thấy Giang Tầm đã ăn mặc y phục chỉnh tề, những chỗ cần lộ lại không hề lộ ra một tí gì.

Khóe miệng ta giật giật co rút mà trong nội tâm lại không khỏi cảm thấy có chút thất vọng, vốn tưởng lần này ta có thể thấy được bức tranh mỹ nhân tắm rửa nào ngờ được mỹ nhân này lại vô cùng bảo thủ.

Giang Tầm cười nhạt, nói: Ngày thường mỗi khi ta muốn gần gũi với phu nhân thì nàng đều tìm mọi cách từ chối, mọi cách để phản kháng. Thế nào? Đến hôm nay nàng lại đột nhiên tham luyến thân thể của vi phu nên mới muốn xông vào rình mò một chút phải không?

Ta vội ho một tiếng rồi nói: Phu quân hiểu lầm ta rồi, chẳng qua ta chỉ vào để tìm một chút đồ thôi.

A, tìm đồ sao? Ta thấy nàng là muốn đến để trộm người, nàng muốn trộm hương sắc của ta.

Ta bất mãn, chu mỏ ra: ...

Giang Tầm người này tốt xấu gì cũng là người có văn hóa, trong bụng cũng có chút học thức, tại sao cứ mở miệng ra là chuyên môn nói lời thô tục vậy? !

Thấy ta không phản ứng gì nữa, Giang Tầm liền cũng không để ý đến ta, hắn cầm lấy chiếc khăn lông đã được xông qua qua hương hoa lan quấn tóc lại sau đó nói với ta: Hôm qua ta có hàn huyên một ít chuyện riêng về chuyện ở chung giữa phu thê với thân tín của mình.

Ta ngẩn người: Nói chuyện gì ?

Phu nhân nhà người ta ai cũng dịu dàng hiền thục, làm gì có nữ tử nào như nàng lúc nào cũng tìm cách từ chối ta ngoài ngàn dặm.



Vì vậy nên ta rất đặc biệt sao?

Cũng không phải có ý này nhưng bọn họ đều nói rằng trong lòng nàng không có ta, nhưng chẳng qua đó cũng chỉ là những chuyện thuận miệng thì nói thôi.

Ta lại không quá cam tâm tình nguyện với chuyện này, bật lại hắn: Vậy theo lời phu quân, chàng thích nữ tử như thế nào?

Đại khái chính là chủ động nhiều một chút, đồng thời cam tâm tình nguyện sinh con dưỡng cái cho ta.

Ta có chút khó khăn nói: Như vậy không phải rất giống heo mẹ sao?

Thế nào? Phu nhân muốn nói rằng vi phu là heo giống sao?

Cũng không phải ta có ý như vậy...

Vậy sao, vậy ý phu nhân là?

Chẳng qua ta chỉ cảm thấy, những nử tử như vậy tự bản thân họ cũng không thực sự hiểu tình yêu là gì. Các nàng cũng chỉ có thể dựa vào những nam nhân kia mà sống, nếu đuổi các nàng đi, thả bọn họ ra khỏi phủ nhưng vẫn cung cấp cho bọn họ ăn ngon mặc đẹp, chàng nhìn xem sẽ có bao nhiêu người muốn ở lại chứ. Thế đạo này vẫn luôn khắt khe khó khăn với nữ tử.

Giang Tầm nghe xong dường như cảm thấy có chút thú vị liền cười thành tiếng: Lời này của nàng cũng có chút ý tứ, vậy phu nhân thì thế nào, nàng thực sự hiểu tình yêu là gì sao? Vậy nàng có thích ta không?

Ta gật đầu: Dương nhiên là ta thích phu quân rồi, cũng chính vì ta thích phu quân, cũng biết rằng phu quân có thể che chở bảo vệ ta cả một đời vậy nên ta mới kiếm chuyện mỗi ngày, thường ngày vẫn luôn ỷ lại sự cưng chiều của chàng mà kiêu ngạo đó thôi!

Quỷ tinh nghịch. Giang Tầm chỉ cười mỉm, không nói thêm gì nữa.

Ta thở dài một hơi, lần này coi như đã thành công tìm đường sống ngay bước đường cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play