Edit: Cúc Tử

Thực ra có một chuyện ta vẫn chưa nói, đó chính là Công chúa từng dấu Giang Tầm tới tìm ta.

Hai nữ nhân cùng tranh giành một người thì có thể nói được chuyện gì mới sao? Tất nhiên cũng chỉ đơn giản muốn tuyên bố chủ quyền mà thôi.

Nữ nhân của Giang Tầm tất nhiên không chịu thua!

Ngay lúc đó ta đã nói: "Phu quân ta thì có gì tốt? Cũng chỉ là nam nhân ta đã từng ngủ qua, không còn trong sạch. Vậy mà ngươi củng không bỏ qua, giày rách như vậy ngươi cũng muốn lấy sao ."

Công chúa nghe thấy như vậy liền giậm chân, không thể nghi ngờ đã khiến nàng lộ ra nét đẹp yêu kiều hết sức duyên dáng: "Ta đúng là thích hắn, nếu ngươi không thích thì có thể không cần. Trong lòng ta chỗ nào của Giang đại nhân cũng đều tốt cả, không phải một người nông phụ như ngươi có thể xứng với chàng!"

Hai tay trong tay áo ta run lên, cười một cái nói với nàng: "Công chúa vẫn còn quá trẻ, không hiểu nổi những khó khăn của dân gian. Dưa hái xanh thì không ngọt, ngươi không tin thì tự mình nếm thử xem. Haiz, ta đã từng khuyên phu quân trải đều mưa móc nhưng chàng lại chỉ yêu mình ta, ngập chết ta rồi."

"Ta đã từng nếm rồi, Giang đại nhân quả thật rất ngọt." Nàng e thẹn cười.

Ta sững sờ ở tại chỗ giống như bị sét đánh: "Sao?"

"Hừ, Giang đại nhân và ta lưỡng tình tương duyệt. Chẳng qua vì muốn bảo vệ tốt danh tiếng của chàng nên bây giờ chàng mới không thể bỏ vợ. Vì thế ta khuyên ngươi nên tự hiểu mà rời đi, đỡ phải khiến cho Giang đại nhân phải khó xử."

Nếu đúng là nàng và Giang Tầm thật sự có tư tình với nhau, vậy chẳng phải lời tuyên chiến kia của ta vô cùng xấu hổ sao?

Tình hình chiến tranh liền rơi vào trạng thái giằng co, vì thế ta liền quyết định chạy trốn.

"Vậy được rồi, để ta hồi phủ hỏi một chút." Ngay sau khi nói xong ta liền bỏ trốn mất dạng.

Loại chuyện như vậy quả thực khó mà mở miệng hỏi được, không phải là do ta không tin tưởng Giang Tầm, mà là do kẻ địch quá mạnh mẽ, không có nam tử nào lại không thích mấy tiểu cô nương trẻ tuổi. Bây giờ, ta và Giang Tầm đã là phu thê luống tuổi, so với việc thích hay không thích không nói rõ được thì càng có nhiều hơn chính là thói quen.

Vì muốn làm tê liệt bản thân mình, tối đó ta liền kho một đĩa lưỡi heo tươi sau đó dùng với rượu lâu năm ngồi than thở cảm thán chuyện nhân gian.



Chờ đến khi Giang Tầm về đến phủ thì cả người ta đã đầy mùi rượu. Hắn cau mày, hỏi ta: "Sao uống nhiều như vậy?"

Ta cười ha ha một tiếng nhưng ngoài cười mà trong không cười, trong lòng cũng có chút chua xót uất ức trả lời hắn: "Do nhất thời phấn khởi một chút thôi."

Hắn cười nhạt: "Phấn khởi sao? Nàng phấn khởi chuyện gì vậy, nói cho vi phu nghe một chút đi?"

"Chàng lén ta câu tam đáp tứ (1) vì vậy ta muốn cùng cách (2)với chàng!" Ta uống chút rượu nên đầu óc cũng đã không còn tỉnh táo lắm, chỉ thoáng một cái đã nói ra hết.

(1): lăng nhăng, nɠɵạı ŧìиɦ

(2): ly hôn

Mặt hắn lộ ra nét mệt mỏi sau đó không nhịn được nói: "Mấy ngày gần đây việc trong Hộ Bộ nhiều vô cùng khiến ta mệt chết đi được, nào có tâm trí nhàn rỗi nói mấy chuyện nhảm nhí này với nàng. A Triêu, nàng đừng gây chuyện nữa."

Ngụ ý chính là: A Triêu, nàng không nên làm một nữ nhân càn quấy không hiểu lý lẽ, ta sẽ không thích.

Mặc kệ có phải hắn và Công chúa có một chân với nhau hay không nhưng thái độ nói chuyện hiện giờ của hắn đã xúc phạm đến ta.

Quả nhiên, vợ chồng bảy năm liền ngứa ngáy, quả nhiên không sai không sai.

Nhưng mấy chữ bảy năm này quả thật là một kiếp nạn vô cùng khó khăn, ta ở bên Giang Tầm cũng mới chỉ được bảy tháng, không biết tại sao lại có thể gây nhau đến mức như thế này?

Ta buông xuống mấy câu tàn nhẫn: "Ta đi đây, ta muốn yên lặng suy nghĩ, chàng đừng đuổi theo ta."

Nói xong câu đó ta liền đi khỏi phòng, chạy mấy vòng tám trăm mét trong phủ, đến lúc vừa quay đầu nhìn lại, lòng ta liền lạnh đi.

Giang Tầm thật sự không hề đuổi theo ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play