Từ lúc Giang Tầm cứu ta, ánh mắt ta nhìn hắn cũng
thay đổi, bao gồm cả sùng bái và ái mộ, ước gì có thể ở cùng hắn cả ngày lẫn đêm thì thật tốt.
Ta cũng không nghĩ đến ta là một người lâu ngày sinh tình, ưu tiên hôn nhân, cưới trước yêu sau. Có lẽ dáng vẻ
tiêu sái phi thân tới cứu ta của Giang Tầm, sợi tóc đen dài xẹt qua mắt
hắn, hoà làm một với đôi mắt đen như mực kia, trong chớp mắt làm trái
tim ta rung động. Nói ngắn gọn, bây giờ tim ta đập rất nhanh, như có
quân địch đến cướp, rối loạn, mãi không thể bình tĩnh.
Giang Tầm thấy sắc mặt ta khác thường, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Dọa đến nàng rồi?”
Ta lắc đầu, gương mặt nóng bừng lên. Từ trước đến giờ ta không biết giọng
nói Giang Tầm nghe hay như vậy, giống như là tiếng trời, đánh thẳng vào
đáy lòng ta.
Hắn rất lo lắng, vuốt ve dò xét trên cánh tay ta một
phen, xác nhận không bị thương mới thở dài một hơi, nói: “May là không
sao, nếu không ta sẽ lấy đầu kẻ khác đến đổi.”
“Ừ…” Ta làm ra vẻ thẹn thùng.
“Phu nhân?”
“Ừ?”
“Lần này đã hiểu rõ nỗi khổ tâm của vi phu rồi hả? Trước đó ta đã nói với
nàng, đừng có dính đến người này, nàng lại không nghe, bây giờ đã hiểu
chưa? Trừ ta ra, nam nhân khác đều là kẻ xấu, nàng chỉ được phép tin
ta.”
“Được, ta chỉ tin phu quân.” Ta ngoan ngoãn gật đầu.
Vậy mà Giang Tầm còn quái dị liếc nhìn ta một cái, không nói gì.
Ban đêm, ta tùy ý ăn vài thứ, an vị trên giường đợi Giang Tầm. Ta có chút
khẩn trương, tuy trước đó có thích Giang Tầm nhưng mà không có loại cảm
giác tim đập thình thịch mãnh liệt này. Khi đó ta chỉ cảm thấy Giang Tầm tốt, sống cùng với hắn rất thư thái an nhàn, không muốn thay người,
liền ỡm ờ một mực ở chung một chỗ. Hôm nay xảy ra sự cố, ta mới biết thế nào là rung động trái tim. Cuộc đời này rung động một lần, không thua
thiệt, còn có lời.
Giang Tầm tự cởϊ áσ tháo thắt lưng, thấy ta đã nằm trên giường, chống cằm, ánh mắt quyến rũ nhìn hắn…Đột nhiên mím môi,
nghiêm túc hỏi: “Phu nhân có việc gì thì nói đi? Vài ngày trước ta lỗ
mãng làm nàng bị thương, cho nên nàng hận ta đến giờ?”
“A?” Trượng phu ta không nghĩ ra, ta đây rõ ràng là mời hắn lên đỉnh Vu Sơn (1) cùng ta, không phải là hận hắn.
border:none;mso-padding-alt:31.0pt 31.0pt 31.0pt 31.0pt;mso-border-shadow:yes>(1) Chỉ việc chung chăn gối của nam nữ.
“Không thì vì sao phu nhân lại chủ động như vậy, ngày thường không phải chỉ hận không thể tránh chuyện tư mật của phu thê sao?”
Ta hơi xấu hổ, thành thực trả lời: “Là do hôm nay dáng vẻ oai hùng hiên
ngang cứu ta của phu quân…Ta bị phu quân làm cho kinh diễm, liền thích
phu quân.”
“…” Giang Tầm nghe những lời ta nói này, tâm tình
dường như cũng không đặc biệt tốt, hắn dừng một chút, nói với ta: “A,
ngụ ý của phu nhân là những lời nói thích ngày thường đều không phải,
hôm nay mới thật sự thích? Nếu không có một màn anh hùng cứu mỹ nhân vừa nãy, phu nhân còn muốn giả vờ gạt ta cả đời?”
Hả? Đợi chút, chơi lớn vậy sao? Ta có chút không phản ứng kịp, Giang Tầm như thế nào mà
cái gì cũng có thể kéo sang chuyện khác. Hắn yêu cầu quá cao với mối
tình đầu đi?!
Ài, nói cho cùng vẫn là vận khí vi phu tốt. Trùng hợp hôm nay bắt được kẻ trộm cứu phu nhân.”
Ta vội ho một tiếng, dỗ người trong lòng: “Cho dù không có hôm nay, ta cũng sẽ thích phu quân, thật sự.”
“Kẻ lừa đảo.” Hắn có khúc mắc trong lòng,không giải thích được, ta không muốn đi làm chuyện khó khăn đó.
“…” Ta không còn lời gì để nói.
Giang Tầm suy nghĩ thật lâu, lưu loát kéo thắt lưng, thở dài, nói: “Mà thôi,
thường nói ngủ một đêm giải tỏa nghìn sầu, trước tiên ngủ một đêm rồi
xem.”
“A?” Ta ngẩn người, không nghĩ tới lời nói “phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường hòa” hôm nay lại dùng trên người ta.
Đương nhiên, một giấc ngủ này giải tỏa ưu sầu của Giang Tầm, trái lại ta eo mỏi lưng đau, ta mới là người mang ưu sầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT